Announcement

Collapse
No announcement yet.

[Giao lưu] Cuộc thi :”Viết về tuổi thơ tôi”

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • #46
    Originally posted by 09520396 View Post
    Với mỗi ước mơ thực tế của tuổi thơ thấy tôi như trẻ lại hơn với cuộc sống, đọc nhiều tác phẩm văn học chưa hẳn là tốt, vì nhiều khi bạn đắm chìm trong dòng chảy của văn chương, bạn có thể già đi vì nó.
    Nhưng những ước mơ thực tế của trẻ thơ thì khác, rất hiện thực khi bạn lớn. Nếu bạn đã muốn thì bạn cứ thực hiện. Hãy luôn đi đến cuối con đường dù ánh sáng hay là đường cụt. Một điều nữa thôi, đừng bao giờ ngừng mơ ước, đừng như tôi, bạn cứ mơ một giấc mơ thật xa xôi cũng được, miễn là nó đủ làm bạn thấy vui và làm bạn muốn thực hiện nó. Ước mơ về những ngày xưa...
    Anh à, em cảm ơn anh vì câu nói : "Một điều nữa thôi, đừng bao giờ ngừng mơ ước, đừng như tôi, bạn cứ mơ một giấc mơ thật xa xôi cũng được, miễn là nó đủ làm bạn thấy vui và làm bạn muốn thực hiện nó" nhé, thực sự cứ mơ ước đi, để dành mơ ước đó khi mình có thể làm thì sẽ làm được.
    Còn tác phẩm văn học thì em không nghĩ thế. Ở đây mọi người đang viết về chính tuổi thơ mình, chẳng viết cho ai, chẳng viết vì mục đích gì. Nó giống như là 1 mẩu chuyện nhỏ vậy đó. Khi đọc nhiều điều tốt, có cảm xúc sẽ làm cho chúng ta thấy yêu đời hơn nhiều lắm.( em đọc cũng thấy vậy nữa )

    Comment


    • #47
      Up cho những cảm xúc tuổi thơ ùa về, up cho những tâm hồn có dịp trở về với tuổi thơ hồn nhiên, nhẹ nhành... Up để tìm về những ký ức tuổi thơ êm đềm giữa dòng đời vội vã...
      Up up up
      BẮT ĐẦU TỪ NHỮNG VIỆC NHỎ NHẶT...

      Comment


      • #48
        u sờ úp

        Comment


        • #49
          Originally posted by 12520769 View Post
          A anh Long tự post tự like kìa :dreaming:

          Tùng post đi, chị like cho :v:sunglasses:

          Comment


          • #50
            Chuyện Ngày xưa
            Mỗi khi từ thành phố về lại nhà mình mỗi lần đi qua khu rừng gần nhà lòng tôi bỗng nhớ về những kí ức của ngày xưa - ngày mà tôi còn bé. Chạy nhảy theo những đứa bạn hàng xóm để quậy phá và làm biết bao điều không thể ngờ. Nhìn những đám cỏ mọc lên trên những vết xới đất của chiếc xe máy cày làm tôi nhớ về những cái bẫy “cút” cùng với những món thịt “cút” rất ngon do chính chúng tôi tự nấu và tự nướng. nhìn những hàng tre dài, những cây tre thẳng đuột làm tôi nhớ những cây kiếm, những cây cung do những đứa hàng xóm lớn hơn tôi làm vì lúc đó tôi không giỏi về những thứ này cho lắm. nhìn những đám dưa hấu xanh rờn làm chúng tôi nhớ tới những ngày ăn trộm “dưa hấu”. mấy đứa tranh giành nhau từng miếng, những ngày ăn dưa hấu mà có đứa bệnh cả tuần vì ăn quá nhiều dưa hấu.
            Điều mà tôi nhớ nhất cho đến ngày hôm nay đó là chuyện của thằng bạn thân gần nhà của tôi. Nói gần thì cũng không gần cách nhau tới 3 km lận. Khi nhìn thấy chú chó nay đã 7 tuổi ở nhà tôi là tôi nhớ tới Huy. Tôi và H chơi với nhau rất thân. Nhưng ít khi nào H qua nhà tôi lắm thường thì tôi qua nhà H chơi. Vào một lần đặc biệt H qua nhà tôi chơi, chú chó nhà tôi lúc ấy chỉ mới 2 tuổi và dường như thấy người lạ nên nó cứ theo dõi. Một lúc sau tôi và H dành nhau đồ chơi và đánh nhau thế là tôi và H giằng co và đột nhiên chú chó xuất hiện thấy chủ của mình bị đánh nên liền chạy tới cắn vào H một phát thật đau để cứu chủ của nó. Và thế là H bị cắn nên liền chạy vào nói với ba nó. Ngày hôm đó chú chó bị một trận vì đã cắn người. Nhưng tôi thì nghĩ nó là một chú chó trung thành. Và nó đã đứng về phía tôi khi tôi gặp khó khăn.
            Khi nhớ về những kỉ niệm của ngày xưa lòng tôi bồi hồi háo hức và ước gì mình được trở về như ngày xưa trở về cái ngây thơ hồn nhiên của. Tôi không bao giờ quên!!!!

            Comment


            • #51
              "Tuổi Thơ Dữ Dội"




              "Tuổi thơ của tôi là những trưa hè nắng cháy,mấy đứa trẻ lon ton chạy theo tiếng còi kem bí bo,là những buổi cả lũ tập trung trước cổng nhà ông hàng xóm chơi “xăng-ti-đo” và tán loạn chạy trốn khi bị ông la,là mấy đứa con gái đỏng đảnh chơi “đồ đề”(đồ hàng) cũng nấu ăn,cũng làm búp bê -bằng lá,là những trận đòn roi,la mắng của cha mẹ mỗi lúc tôi làm sai và còn nhiều nữa những kỉ niệm mà dù có đi suốt cuộc đời tôi cũng bao giờ quên được.
              Tuổi thơ tôi-một đứa bé sinh ra và lớn lên ở miền Trung nắng gió sẽ không thể thiếu được những cơn bão ấm ầm đổ vào rồi kéo theo những trân mưa như trút những trận lụt kéo dài.Để cho tôi,một con bé tinh nghịch lại lăng xăng đi xem lũ,mừng rơn khi được nhà trường thông báo nghỉ học,lơ mơ ngồi tưởng tượng đến cảnh nước trắng xóa được chèo bè ngay trước sân nhà và những chú cá lượn lờ cứ tự dưng nhảy lên rớt lạch bạch xuống cái bè làm bằng cây chuối của tôi.Hay những trưa ngày hè hạn hán,dòng sông Lam hẹp lại oằn mình giữa hai bờ cát trắng trải dài,lơ thơ đâu đó vào ngọn cỏ như một ảo giác trên sa mạc.Mấy đứa con trai chắc chăn không bao giờ bỏ sót cơ hội hái trộm dưa hấu,dưa leo bên kia sông.
              Tuổi thơ của tôi là suốt ngày hát nghêu ngao hay khốc liệt hơn là tôi với thằng bạn hàng xóm cố rống lên dể xem đứa nào hát to hơn và hát được nhiều bài hơn.Không phải cố ý nhưng đó gần như là thông lệ của hai đứa.Mặc dù đia ra ngoài tôi không dám hé môi hát một lời nhưng không hiểu sao cứ ở nhà là tôi lại hát và tự thấy mình hát hay. ^^
              Ngày đó trong mắt người lớn tôi là một đứa con gái ngoan hiền,nhưng đâu ai biết tôi cũng hăng hái đánh nhau,cãi nhau với đám bạn không hề chịu thua,cũng lum khum đi hái trôm ngô sữa để ăn sống trên đường đi học về,hay lăm le cây xoài của bà hàng xóm nằm ngay trước cổng nhà mình.
              Tuổi thơ tôi là bà,nhớ mỗi khi gặp mình bà lại bế lên bất kể tôi nặng nhẹ,rồi ân cần hỏi han,cảm giác như tôi là đứa cháu được bà cưng nhất.Là ông với những món ăn mà ông đã cất công đạp xe cả một chặng đường dài đem cho nhà tôi.Là mẹ,với những đêm đông tôi cố rúc mình vào lòng mẹ cho ấm,là giữa đêm mẹ thức giấc kéo lại chăn cho tôi,là mỗi sớm mẹ nhẹ nhàng bước chân cho tôi được thêm giấc.Là những trưa hè oi bức cha không ngủ mà âm thầm ngồi quạt cho tôi.Để khi thức dậy tôi chẳng biết gì bô bô khoe với mẹ “nóng rứa mà con cũng ngủ ngon quá!”.Là những ngày mưa,tôi ngồi nghe tiếng mưa lào rào trên mái ngói,lộp bộp trên những tàu lá chuối đều đều sao yên bình đến lạ.
              Và bây giờ,tôi là một UITer sống ở thành phố phồn hoa bậc nhất nước có đầy đủ mọi tiện nghi,có nhiều thứ ăn uống vui chơi.Và tôi suốt ngày ngồi trước laptop,đôi khi là thấy ngán ngẩm nó.Nhưng làm sao tôi quên được cái cảm giác lần đấu tiên tôi nhìn thấy chiếc máy tình để bàn cục kịch,cảm giác tay mình run run sung sướng vì đó là lần đầu tiên tay tôi được chạm vào nó,dò dò gõ gõ từng phím.Một tuổi thơ tôi nuôi nấng ấp iu mơ ước được làm một lập trình viên gõ máy tính lia lịa bằng 10 ngón.Cũng như mọi cô cậu học sinh thời đó,tôi cũng là đứa hay ăn vặt nhưng không phải là ô mai,xí muội hay cóc,ổi,me,xoài bất cứ thứ gì đắt đỏ mà chỉ là gói súp mì tôm cố gắng năn nỉ mẹ mới có được,là một trái mơ,trái chanh... mà chia cho cả một đám bạn,mỗi đứa chỉ được tí ti mà sao nó ngon lạ lùng.
              Tuổi thơ tôi,một tuổi thơ tuy thiếu thốn nhưng mà vui lắm,nó giản dị mà tươi sáng bởi biết bao mơ ước của một đứa trẻ sinh ra và lớn lên bên những con người cần cù chất phác trên mảnh đất xứ Nghệ bao đời nghèo khó nhưng lại ham học và biết vươn lên."

              Comment


              • #52
                Up, bổ sung thêm giải thưởng là logo Đại hội HSV UIT lần 2 nhé.

                Comment


                • #53
                  Tuổi thơ thầm lặng...
                  Tuổi thơ... Tuổi thơ tôi không gắn liền với thành thị. Không có những thiết bị công nghệ cao như bây giờ. Tuổi thơ của tôi khá thầm lặng(Nó cũng ảnh hưởng đến tính cách của tôi bây giờ). Tôi thường thả mình hòa vào với thiên nhiên, với cỏ cây, dòng suối. Ba chị em chúng tôi chơi đùa không biết mệt với những "khu rừng" mà chúng tôi khám phá được. Có lúc sau khi tan học tôi không về nhà ngay mà tìm đến một vùng đất rộng lớn nào đó đi dạo rồi mới trở về nhà. Cũng có lúc rãnh rỗi tôi đứng ngắm dòng suối, hàng cây hàng giờ mà không biết mệt (Không phải tự kỉ nha. Một sở thích khác người một tí thôi! ).
                  Tôi yêu thiên nhiên và khoa học. Tôi yêu những hàng cây và tôi yêu những máy móc thiết bị. Nhớ về tuổi thơ tôi có một thùng sách về khoa học. Tôi còn nhớ mang máng là có cuốn: Tìm hiểu về rada, Một đống báo kiến thức ngày nay, một cuốn Tin học A, Bộ sách vật lý từ lớp 6 - 12 của chị... Có lúc đọc không hiểu cứ hỏi Ba, Mẹ và Chị. Hâu quả bị tịch thu hết các cuốn sách vật lý. Hồi đó mới cấp 1 thôi. (Đi chưa vững mà đã đòi bay rồi )
                  Do gia đình cũng không có điều kiện. Tuổi thơ của tôi phải gắn liền với những món đồ do mình chế ra. Nào là làm nhà, làm tàu thủy, làm diều, súng , bom, pháo... Súng thì bị mẹ đánh cho một trận ngay từ khi nó mới bắn được phát đầu tiên. Bom làm nhưng không bùm được. Chỉ có làm mấy trái pháo(làm bằng 100% nguyên liệu nhập từ hàng tạp hóa và công thức thuốc được giang hồ truyền miệng). Đốt được trái đầu tiên. Pháo nổ rất to và giòn. Sức công phá cũng mạnh nữa(Cái tổ kiến rách bươm). Tôi ngất ngây trong hạnh phúc với thành quả của mình.
                  Nào ngờ "Họa vô đơn chí, Phúc bất trùng lai". Chiều mommy về. Cô hàng xóm mách:
                  "Thằng cu ở nhà chơi pháo chị ơi. Rồi dắt mẹ tôi ra "phòng thí nghiệm" của tôi. Nào là bột than, bột diêm. và 2 trái pháo chưa đốt nữa". Hix bị đưa ra tòa. xét xử các câu hỏi đại loại như. "Con lấy tiền đâu để mua?","Ai chỉ con làm"...Hậu quả là bị cúp luôn 500 vnd tiền ăn vặt. Cụt vốn ta chấm dứt công trình ở đây ở đây. Nhớ không lầm thì còn bị đòn nữa.

                  Nói về tuổi thơ không biết bao nhiêu là kỉ niệm vui buồn. Có một chút lưu luyến về tuổi thơ. Không biết có phải là do mình không vững lập trường hay không mà bây giờ muốn trở về tuổi thơ. Nhưng khi còn bé mình mong muốn lại được như bây giờ.

                  PS: Ai có cùng sở thích pm nha.
                  Last edited by 12520248; 17-10-2013, 01:08.

                  Comment


                  • #54
                    Originally posted by 11520065 View Post
                    Up, bổ sung thêm giải thưởng là logo Đại hội HSV UIT lần 2 nhé.
                    logo tặng kèm chủ thớt

                    Comment


                    • #55
                      Originally posted by 11520065
                      Ai hốt được thì cho luôn :salute:.Chỉ sợ hông ai đủ ...
                      vậy chắc hổng ai dám hốt :sunglasses:

                      Comment


                      • #56
                        Originally posted by 10520516 View Post
                        logo tặng kèm chủ thớt
                        Ai hốt được thì cho luôn :salute:.Chỉ sợ hông ai đủ ...

                        Comment


                        • #57
                          XA RỒI MỘT THỜI ĐỂ NHỚ
                          Tuổi thơ tôi là vi vút sáo diều
                          Là trong vắt sông, là miên man gió
                          Là nhắt được của rơi phải tìm người để trả
                          Là hứa điều gì dù chết vẫn không quên...
                          Cuộc sống xoay vần sát phạt đỏ đen
                          Tình trường trái ngang, thói đời phệnh phạo...
                          Bơi giữa đục trong, kiệt sức, ngạt hơi
                          Tôi cứ goị thầm, khắc khoải, tuổi thơ ơi...
                          Tuổi thơ tôi thật giản dị và đầm ấm biết bao! Hôm nay chợt nhận ra mình đã không còn trẻ nữa. Tuổi thơ đã đi qua thật nhanh nhưng đọng lại trong ký ức thật nhiều. Tôi vẫn cứ luôn muốn giữ mãi những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu để đôi khi nhớ lại nó thấy lòng mình lâng lâng một cảm giác khó tả.
                          Tuổi học trò hồn nhiên thơ mộng với biết bao ký ức vui buồn của một thời cắp sách. Có lúc nào giữa dòng đời xuôi ngược bất chợt bạn tự hỏi “Tuổi học trò đã qua tự bao giờ? Tuổi thơ tôi đã qua tự bao giờ?”
                          Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn Bình Phước. Tuổi thơ tôi đi qua không phải là những ước mơ xa hoa như nhiều bạn bây giờ. Với tôi chỉ với một mong muốn duy nhất là được đến trường mỗi ngày mà không phải bận tâm với những nỗi lo vật chất.
                          Nhớ những lúc cùng các bạn tìm một khoảng trống trước sân nhà vẽ lên những mơ ước. Vui lắm, ngây thơ lắm, đôi lúc nghĩ lại chợt mĩm cười và thấy tuổi thơ thật đẹp làm sao.
                          Còn nhớ nhiều lắm, nhớ những ngày hè nóng bức nhưng vẫn háo hức đến trường cùng đám bạn cùng lứa trong xóm, được học tập, vui chơi, mơ ước và làm những gì mình muốn.
                          Nhớ những người bạn cùng lớp, nhớ những người đã từng bước qua cuộc đời với những vui buồn, kỷ niệm tuổi học trò. Nhớ cô giáo mới ra trường với nụ cười bao dung, hết lòng với lũ học trò nghèo với bao khó khăn phía trước…
                          Hôm nay bỗng dưng trong lòng thấy lạ. Bỗng chợt nhớ về miền ký ức tuổi thơ. Ai cũng đã từng trãi qua những chuỗi ngày đáng nhớ với biết bao nhiêu là kỷ niệm.
                          Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những lần đuổi theo chiếc xe đạp rao kẹo kéo đến hụt cả hơi, chầm chậm ăn từng chút một để cố kéo dài ra hương vị của nó
                          Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những tháng ngày ngập tràn nắng vàng, là tiếng hát đồng dao cất lên trong những buổi sinh hoạt hè, là những lần đầu tiên biết nói dối để đi chơi, là quá trình tự lớn lên giữa đất trời dài rộng, và mang theo trong mình những ao ước bước vào cuộc đời.
                          Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những lần đón hướng gió để giơ cao chong chóng, là những lần chơi đuổi bắt trốn tìm để rồi bị lạc giữa phố phường tấp nập không tìm thấy đường về, là những lần tập xe đạp loạng choạng ngã chảy máu cùng với tiếng khóc nấc đáng thương.
                          Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là quãng thời gian đã từng vô lo vô nghĩ, có thể sống an nhiên giữa vòng bao bọc của mọi người, chứ chẳng phải mệt mỏi và gánh gồng nhiều thứ trách nhiệm khi tự đứng trên đôi chân của mình như bây giờ.
                          Những người càng lớn tuồi thì càng có xu hướng muốn nhớ lại những chuyện đã qua, đặc biệt là những hồi ức trong quá khứ. Bởi vì mỗi lần nhớ lại như thế, tôi sẽ có thêm động lực để vượt qua tất cả những khó khăn của hiện tại, để nhận ra rằng, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua, để rồi lại tiếp tục trở thành một trang nhật ký trong thì quá khứ.
                          Với tôi hay với bạn có thể là một trong số hàng vạn vạn người may mắn được ông trời ban tặng cho một khoảng trời tuổi thơ với biết bao niềm vui chan chứa. Thời gian trôi qua nhưng ký ức về nó vẫn còn mãi. Hãy trân trọng và giữ gìn mãi bạn nhé!

                          Comment


                          • #58
                            Originally posted by 09520740
                            SVLapVn tài trợ 1 con chuột không dây, và 1 chầu nước mía hoành tráng cho giải nhất ^^
                            Cho xin tí hình ảnh đê anh ơi :happy:
                            Last edited by 11520065; 07-11-2013, 14:13.

                            Comment


                            • #59
                              Originally posted by 11520327 View Post
                              nghe thấy hoành tráng quá, đọc được mấy dòng đầu thấy máu văn chương nổi lên cuồn cuộn, đọc thấy phần phần thưởng ... ban tổ chức tự biên tự diễn trước một bài đi.
                              Thấy giải thưởng mới chưa :funny:.

                              Comment


                              • #60
                                Tiêu đề: "Con sẽ tiếp tục sống khi trên thế giới này vẫn có ai đó dành tình cảm cho con"





                                Mình đã khóc lần thứ mấy rồi nhỉ??? Không ai có thể trả lời chính xác câu hỏi này!!! Ngay cả tôi... Khóc là khóc... thế thôi!!! Lúc bé, tôi khóc vì bị giành đồ chơi bị đám trẻ hàng xóm bắt nạt. Những lúc như thế, nghĩ lại thật buồn cười!!! Chả có giọt nước mắt nào, thế mà tôi cứ đứng đấy... gào mãi... hét mãi... Mệt lả cả người và lăn ra ngủ!!!




                                Lớn thêm 1 chút, tôi khóc vì sự lì lợm, ương bướng của mình. Mỗi lần như thế, tôi lại bị bố đánh... rõ đau... Tôi lấy làm ấm ức lắm, cố gào đến khan cả cổ... Những lúc ấy, mẹ lại che cho tôi, vỗ về chỗ vết thương quất bằng roi đang sưng tấy... Nhưng nào tôi đã hiểu được tình cảm của mẹ...









                                Vào cấp I, tôi khép mình trước thế giới xung quanh... Tôi trở nên ít nói nên bạn bè không nhiều... Ngày ấy, bố đi làm suốt, ít có thời gian đưa đón tôi đúng giờ. Nhiều lúc, tôi phải ở trường tới tối, cứ quanh quẩn bên bác bảo vệ, khi thì ngồi co ro 1 xó... Giờ nghĩ lại, sao khi ấy mình hiền quá đỗi... Bị cả lớp vu cho tội ăn trộm nhật kí, tôi cũng chả thanh minh câu nào. Bọn nó nghĩ cũng đúng, tôi luôn là người ra trễ nhất trong lớp. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ nghĩ như vậy...




                                Kể từ dạo đó, cô chủ nhiệm có thành kiến không tốt về tôi!!! Lần đầu tiên tôi bỏ quên tập chính tả, cô nổi giận bắt tôi quỳ ngay đường đi của lớp... Hết buổi sáng, đến ăn trưa thì được tự do, chiều vào học lại phải quỳ tiếp... vừa quỳ vừa chép bài... Khi cuối tiết, tôi tưởng như mình không đứng dậy nổi nữa... Tôi đã phải vượt qua 2 ngày liên tục như thế!!! Phù...



                                Đến cuối lớp 5, may mắn lại không mỉm cười với tôi!!! Trong ngày tổng kết, tôi phải nhường chiếc áo đỏ của mình cho 1 đứa bạn thấp điểm hơn tôi rất nhiều. Với 1 lí do đơn giản: nó thi đậu giải 2 cấp huyện môn toán trong khi tôi chỉ giải 3!!! Sao cuộc đời thật bất công quá!!!






                                Thời gian trôi qua, tôi bước vào ngôi trường cấp 2 với nhiều bỡ ngỡ. Cũng chính nơi này đã khiến tôi mất đi những điều tuyệt vời nhất... Sự mất mát ấy quá lớn... không gì bù đắp được. Và... tôi dần nhận ra rằng: Ta có thể không tìm thấy những gì ta mong muốn nhưng... ta luôn có được thứ quý giá nhất trên cuộc đời này: .ĐÓ LÀ TÌNH YÊU.







                                Phải... cầm tờ giấy khen đạt học sinh giỏi trong tay... tôi nào ngờ đến đó lại là món quà cuối cùng tôi có thể dành cho CỤC CƯNG... Tôi không nhớ rõ mình đã vượt qua nỗi đau ấy như thế nào? ra làm sao? Nhưng mỗi lần nghĩ đến nó, nước mắt tôi lại trào ra... nóng hổi!!! Đã 4 năm rồi... 4 năm cho CỤC CƯNG cũng là 4 năm cho BÉ MẬP!!! Hầu như nỗi đau đớn luôn đến cùng 1 lúc như để thử thách lòng dũng cảm của con người...









                                Cấp 3... Tôi đã thành người lớn!!! Tôi bắt đầu buồn nhiều hơn, khóc nhiều hơn... Những giọt nước mắt lúc này không còn của riêng tôi nữa!!! Tôi khóc cho người anh đã làm tổn thương tôi... khóc cho người bạn đã không tôn trọng tôi... Khóc khi tôi biết mình mất tất cả!!! Bà mất... tôi mới kịp nhận ra mình đã sai... đã sai khi quá vô tâm... quá lạnh nhạt... Sự ra đi của bà đã phá vỡ hạnh phúc 1 gia đình!!! Một gia đình không có tiếng cười và tiếng khóc!!!



                                Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại yêu mẹ như lúc này!!! Mẹ ơi!!! Con đã hiểu lòng mẹ... Mẹ đến với bố đã không hạnh phúc... Quãng thời gian sống bên bố mẹ cũng không hạnh phúc!!! Và... mẹ đã khóc... nhiều hơn con lúc này!!! Anh hai con đã bỏ mẹ mà đi!!! Mẹ ơi!!! Ước gì con được gánh nỗi đau ấy thay cho mẹ!!!






                                Mẹ ơi!!! Mẹ đã chịu đựng bố không biết bao nhiêu lần!!! Kể cả khi bố có người đàn bà khác!!! Con đã thầm trách bố... nhưng bố vẫn là bố của con!!! Mỗi lần nghĩ đến những lời nói cay nghiệt bố dành cho mẹ... con không cầm được nước mắt!!! "Mẹ tao chết tao không lấy lại được chứ vợ chết thì tao lấy vợ khác!" Bố đã lừa dối mẹ... đã phản bội mẹ... Con cũng đã khóc mỗi lần thấy bố ngồi cạnh người ta, con chỉ biết im lặng và từ bỏ!!!






                                Con hiểu... đâu phải bố chỉ có mình mẹ... Bố đã từng có vợ... đã từng bỏ... Liệu bố có làm thế với mẹ không??? Mẹ ơi!!!







                                Dù thế nào con cũng sẽ ráng sống... sẽ ráng nở nụ cười khi đến lớp... Con sẽ giống như mẹ... gặm nhấm nỗi đau 1 mình!!! Con không muốn bạn bè buồn cho con... buồn vì con!!! Và con sẽ học cách sống quên đi mọi thứ!!!
















                                Con sẽ tiếp tục sống khi trên thế giới này vẫn có ai đó dành tình cảm cho con!!!

                                CON YÊU CỦA MẸ

                                ĐẶNG THỊ KIM LUYẾN






                                Nhật ký, 17/06/2010
                                Last edited by 12520799; 07-11-2013, 15:47.
                                Đặng Thị Kim Luyến
                                kimluyen.ce@gmail.com
                                (+84)169.790.1226
                                University of Information Technology (UIT)

                                Comment

                                LHQC

                                Collapse
                                Working...
                                X