Announcement

Collapse
No announcement yet.

Điều tốt nhất

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Điều tốt nhất

    Về mặt kiến thức, thì học kỳ đầu tiên ở trường đại học của tôi không phải là hoàn toàn lãng phí. Dave, cậu bạn cùng phòng ký túc xá, và tôi đã cùng nhau học được rất nhiều thứ. Ví dụ:

    - Chúng tôi học được rằng nếu thực sự cẩn thận, bạn có thể bóp hết sạch một tuýp kem đánh răng vào một quả bóng bay, và rằng với phần “ruột” như vậy, thì một quả bóng bay, được thả chính xác từ cửa sổ phòng ký túc xá ở tầng 5, là vừa đủ để phủ lên toàn bộ phần nắp của một chiếc ô tô Volkswagen Beetle 1968.

    - Chúng tôi học được rằng những hạt đậu xanh có trọng lượng và độ đặc hoàn hảo để ném bom từ xa trong một trận chiến tại căn-tin trường.

    - Chúng tôi học được rằng dùng nước sốt táo mà làm vũ khí thì hỏng bét.

    - Và chúng tôi học được rằng âm thanh hạng nặng chỉ cần hai giây để đi được một phần tư dặm. Bản thân chúng tôi đã thực hiện thí nghiệm này, dùng bộ máy chơi nhạc của Dave, với 4 cái loa đặt ở cửa sổ phòng chúng tôi, hướng ra sân trường, cùng với bài “Won’t Get Fooled Again”. Hai giây sau khi chúng tôi bật loa, hàng trăm cái đầu ló ra từ mọi cửa sổ của mọi phòng trong trường. Thậm chí ngày hôm sau chúng tôi còn được lên báo tường, với dòng tít: “Âm thanh bí ẩn làm lực lượng bảo vệ phải ra tay”.

    Thật không may, học kỳ đó chúng tôi không học môn Vật lý, nên tôi không nhận được lời khen ngợi nào cho nghiên cứu về mức độ chịu đựng âm thanh của con người. Tuy nhiên, tôi cho rằng việc này ít nhất thì cũng là… bình thường, bởi tôi cũng chẳng nhận được lời khen ngợi cho bất kỳ môn học nào khác.

    Không phải là tôi muốn học kém. Tôi có học bài chứ. Khi mà chẳng còn chuyện gì khác để làm ấy.

    Khi tôi đưa bảng điểm học kỳ một cho Bố xem, tôi nghĩ sẽ nhận một trận lôi đình. Dù gì, Bố cũng là người trả tiền học phí cho một thứ có thể gọi là “cuộc phiêu lưu vô ích” của tôi. Ít nhất thì Bố cũng có quyền nổi giận.

    - Bố, để con giải thích… - Tôi nói, bắt đầu bài diễn thuyết mà tôi đã luyện tập nhiều ngày liền.

    Bố giơ một bàn tay để ngăn tôi lại.

    - Con không cần giải thích gì cả - Bố bình tĩnh nói – Bố biết rằng học kỳ đầu tiên của trường đại học có thể là rất khó khăn – Rồi bố liếc bảng điểm thêm lần nữa – Bố chỉ không biết rằng nó sẽ khó khăn đếnmức này.

    Tôi có thể thấy sự thất vọng trong mắt Bố - đôi mắt vốn luôn đầy ắp tự hào mỗi lần tôi đem bảng điểm ở trường trung học về.

    - Điều khiến bố suy nghĩ nhất – Bố nói – Là thực tế rõ ràng: con thậm chí không hề cố gắng. Những điểm số này không nói cho bố biết rằng con không đủ thông minh để học giỏi ở đại học. Chúng chỉ cho bố biết rằng con đã không nỗ lực một chút nào. Và nếu con không học được bất kỳ điều gì khác trong học kỳ đầu tiên, thì con sẽ học được rằng nếu một việc đã đáng làm, thì cũng đáng để con nỗ lực hết sức. Bất kỳ điều gì kém hơn thế cũng đều là lãng phí – lãng phí thời gian, tiền bạc, và tài năng.

    Nói xong câu đó, bố xé đôi tờ bảng điểm của tôi và vứt vào thùng rác. Bố đứng lên bỏ đi, nhưng rồi Bố dừng lại, nhìn thẳng vào tôi thêm lần nữa.

    - Con còn một học kỳ để xem con có thể làm gì khi con thực sự cố gắng – Bố nói – Con không tò mò muốn biết rằng những nỗ lực lớn nhất có thể dẫn con đi xa đến đâu hay sao?

    Hóa ra, tôi có tò mò. Tôi đã không trở thành sinh viên tiêu biểu hay gì đó. Nhưng tôi cố gắng hơn, và điểm số của tôi được cải thiện đáng kể. Và thỉnh thoảng, tôi “tấn công” một dự án bằng cả trái tim và tâm hồn mình, và tôi phát hiện ra rằng những nỗ lực lớn nhất của tôi thường là khá tốt.



    Tất nhiên, rất nhiều người khác cũng giống tôi. Rất nhiều người trong chúng ta hài lòng với việc lững lờ đi qua cuộc sống, chỉ cố gắng ở mức tối thiểu, đủ để mình không quá bê bết. Chỉ thỉnh thoảng, khi hoàn cảnh bắt buộc, chúng ta mới thể hiện sự xuất sắc mà chúng ta vốn luôn có thể. Và vào những thời điểm đó, chúng ta thường khiến chính mình ngạc nhiên bởi những gì mình có thể đạt được khi mình thực sự, thực sự cố gắng.

    Và rồi chúng ta quay trở lại vùng nước hiền hòa, và bắt đầu lại chỉ nỗ lực tối thiểu, đủ để nổi trên mặt nước.

    Thực tế, cuộc sống giữ những phần thưởng lớn nhất cho những người có đủ sức mạnh và can đảm để thoát khỏi vùng an toàn của mình. Những người đó không nhất thiết tài năng hơn, hay thậm chí là may mắn hơn bất kỳ ai khác. Họ chỉ học được cách phát huy tối đa những gì tốt nhất bên trong họ. Họ không chấp nhận hài lòng với mức “vừa đủ” khi họ biết mình còn có thể đạt mức “xuất sắc”. Và họ hiểu rằng thứ duy nhất mà tốt khi chỉ làm “vừa vừa”, đó là… miếng bít-tết.

    Ít nhất, đó là điều Bố tôi từng nói. Và Bố tôi đúng. “Hãy làm hết sức” là phương châm sống thực sự mạnh mẽ. Nếu bạn định làm việc gì đó, dù là việc gì, hãy làm hết sức. Như thế không có nghĩa là bạn phải trở thành người giỏi nhất, vượt hơn tất cả – mà bạn hãy là con người tốt nhất bạn có thể trở thành.

    Cho dù như thế có thể là sẽ thiếu đi vài kẻ ném bom bằng bóng bay có bơm kem đánh răng.

    Nguồn từ báo hoa học trò.

LHQC

Collapse
Working...
X