Announcement

Collapse
No announcement yet.

[Suy Ngẫm] Truyện Rất Ngắn (Tổng Hợp) - Đọc và suy ngẫm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • [Suy Ngẫm] Truyện Rất Ngắn (Tổng Hợp) - Đọc và suy ngẫm

    Tổng hợp những câu chuện rất ngắn nhưng chứa đựng những bài học lớn.
    cảnh báo: Một số câu truyện có khả năng lấy nước mắt của bạn!
    topic sẽ đc update liên tục...Mong mọi người ủng hộ!


    Triết lý.....
    Một nhà triết học gặp một thanh niên đang khóc vì thất tình. Nhà triết học cười lớn. Chàng thanh niên giận dữ chất vấn thì nhà triết học lắc đầu nói: "Không phải tôi cười anh, mà chính là anh đang tự diễu mình". "Anh đau thương như vậy, chứng tỏ trong lòng anh còn tình yêu, mà đối phương không còn. Rõ ràng là tình yêu ở phía anh, anh không mất tình yêu, mà chỉ mất một người không yêu anh thôi, như vậy việc gì phải đau lòng? Tôi thấy anh nên về nhà ngủ một giấc là hơn. Người đáng khóc chính là cô gái, cô ta không chỉ mất anh mà còn mất cả tình yêu nữa..
    ...........................

    MẤT XE
    Nhà có hai chiếc xe đạp. Mẹ đi dạy hàng ngày phải chạy một chiếc. Còn lại một chiếc cho nó đi học đại học.

    Hơn hai năm đại học trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn hút nó. Những quán nhậu, quán cà phê, quán bi da trở nên quen thuộc đối với nó.

    Một buổi tối nó đi bộ về nhà trọ. Mặt buồn xo. Hai đứa bạn cùng phòng đang học bài bật dậỵ “Xe mày đâu?”. “Mất rồi”. Để giáo trình lên bàn, nó nằm úp mặt vào gối, chẳng buồn nói chuyện. Hai đứa bạn lại gần vỗ về, an ủi.

    Cuối tháng nó về quê. Ba mẹ không mắng, chỉ buồn. Ngày đi, ba cho tiền. Nó nhét tiền vào bóp. Một tờ giấy mỏng chợt rơi xuống đất. Mẹ nhặt vội tờ giấy và trả lời thắc mắc của ba :”Hóa đơn thuốc của em, tháng trước em cho con tiền vô tình cái hóa đơn bị kẹp vào giữa xấp tiền, may mà còn”.

    Nó nhìn mẹ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Ba đâu biết rằng, cái hóa đơn thuốc mà mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của nó.
    .........................

    Anh hai
    Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng “ sanh ra.. giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”
    Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
    Ngày bé Út vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở tro. Anh tự ý bán đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé Út khóc thút thít… anh cười, “ Út ráng học ngoan…”
    Miệt mài 4 năm DH, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…
    Vừa bước vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói… Mẹ khóc, “ Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ…lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”
    ............................

    Đưa đón
    Nội từ quê vào thăm, mang quà quê vào cho cháu, nào là bánh đa gạo nếp, có cả chục trái dừa khô.
    Thấy nội lỉnh kỉnh vất vả, con trách bố: Sao không đón nội. Bố bảo: Bận quá.
    Ngoại nước ngoài về thăm quê. Các cậu, dì thuê hẳn một xe ôtô đi đón. Bố cũng đóng cửa hàng nghỉ buôn bán vài hôm, để cùng đi đón ngọai. Bố bảo: Ai cũng có mặt, bố không đi ngoại trách.
    ..............................

    Đôi giày
    Vào một ngày nọ, khi Gandhi bước lên tàu thì đột nhiên một trong hai chiếc giày ở chân anh bị rơi xuống đường tàu. Anh không thể lấy lại được nó nữa vì tàu đã bắt đầu chuyển bánh.

    Bỗng nhiên Gandhi từ từ lấy nốt chiếc giày còn lại ra và ném nó lại gần chiếc giày kia trước sự ngạc nhiên của các bạn đồng hành.

    Khi được hỏi tại sao lại làm như thế, Gandhi mỉm cười và nói: "Sẽ có một người nghèo khổ nào đó tìm thấy chiếc giày nằm trên đường ray và anh ta sẽ có cả một đôi giày để đi."
    ...................................

    Tô mì
    Em gái tôi rất thích ăn mì, nhưng hồi ấy nhà nghèo lắm, không phải thèm là ăn được.

    Có bữa ba đến trường rước nó về, hai cha con ghé lại xe mì đầu hẻm, ba kêu một tô mì, đẩy về phía nó : "Con ăn đi, ba no rồi !"

    Ăn xong, nó chợt nhìn thấy ba vét hết các túi mới đủ tiền trả tô mì .....

    15 năm trôi qua . Em tôi đã là một cô giáo. Hôm lãnh tháng lương đầu tiên về , nó cầm xấp tiền tần ngần hoài . Tôi hỏi :
    - Nhỏ định mua sắm gì đây ?
    - Em sẽ mua tô mì thiệt ngon để cúng ba !

    Rồi nó quay mặt hướng khác, giấu đi hai con mắt đỏ hoe .....
    ................................................

    Bóng nắng, bóng râm
    Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
    - Nhà ngoại ở cuối con đê.
    Trên đê chỉ có mẹ, có con
    Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
    - Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
    Con cố.
    Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
    - Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
    Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
    Trời vẫn nắng, vẫn râm...
    ...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
    ....................................

    Cua rang muối
    Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:

    - Cua rang muối thật đó mẹ.

    Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:

    - Còn răng đâu mà ăn?!
    ..........................................

    Hân
    Hắn về quê cũ, chiếc Dylan quẹt thúng lúa đi ra từ ngõ vắng. "Đui à!", dáng khắc khổ lồm cồm ngồi dậy.

    Hân!!!

    Ngỡ ngàng.
    ......

    " Long cầm tiền đi, lên trên đó cố học nghề. Hân chờ..."
    .............................................

    Tiền cứu trợ

    Lũ. Ba nhắn lên " ... Nhà ngập, con đừng về! "

    Mỗi tối, con cùng những người bạn trong đội công tác xã hội của trường cầm thùng lạc quyên vào các giảng đường, lớp học nhận tiền cứu trợ đồng bào miền Tây.

    Truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin và hình ảnh lũ lụt ở các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, trong đó có quê mình. Con số người và của cải mất mát cứ tăng dần. Con sốt ruột, nôn nóng.

    Hôm qua, cả nhà bác Ba kéo nhau lên ở tạm nhà chị Hai. Con sang hỏi thăm. Ra về, bác gái gởi cho con một gói mỏng và bảo: " Tiền cứu trợ, ba con gởi lên cho con đó! "
    ............................................

    Thịt gà

    Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đứng ăn trước cửa. Tý khoe:
    - Nhà Tý ăn thịt gà.
    Đêm đó, bà Tám chửi:
    - Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc.
    Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh, qua đời. Thương tình, hàng xóm lo ma chay. Tý hớn hở vì nhà nó đông vui.
    Trời đổ mưa.

    Thằng Tý la lớn:
    - Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi.
    Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo.

    (Sưu tầm)


    Mong các bạn đóng góp thêm!
    Last edited by 09520133; 25-07-2011, 23:41.
    -----------------------------
    Mai Văn Khải
    Software Engineering, University Information of Technology
    a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

  • #2
    Chào
    Bố mẹ đi làm về. Bé gái miệng rất tươi: "Con chào bố mẹ ạ. Bố mẹ chào ông đi chứ?" Bố mẹ của bé lẳng lặng đi lên lầu.
    Chỉ còn lại ông và cháu, ông nói: Cháu ạ, bố mẹ cháu quên mất điều ấy từ lâu rồi!
    .............................................

    Đàn Ông :-p
    Tôi và anh đều có máu văn chương. Anh bảo tôi viết bài dự thi kể chuyện mới tình đầu của mình đi. Tôi hỏi anh:
    - Viết thật hay hư cấu?
    - Viết thật thì chỉ hay với mình thôi, phải thêm một xíu ngọt ngào và thơ mộng nữa chứ...
    Ngày hôm sau tôi đưa anh bản nháp. Anh đọc xong... lặng yên, không bình phẩm gì như mọi lần. Anh ghen!
    ..........................................

    Đợi
    “Mẹ ơi, sao bà hay ngồi ngoài cửa chiều chiều thế mẹ? Bà lãng mạn quá mẹ nhỉ!” Nó cười tít mắt, tưởng tượng vu vơ ở chân trời nào chả rõ. Mẹ chẳng nói gì, chỉ lặng im, lâu lâu lại ngẩn lên nhìn bà, mắt mẹ thoáng buồn, nó chẳng hiểu vì đâu…
    Sau đó nó biết ông khi xưa đi chiến trường không về, bà thì luôn bảo ông “chưa” về nên hay ra ngồi ngoài ngõ đợi.
    Có lúc nó dỗi bà, bảo bà không chơi với nó mà cứ ngồi đợi ông “Ông không về đâu, ông chết rồi!” Nó hét lên giận dữ, khóc thảm thiết. Bà vuốt má nó nựng nịu, rồi cõng nó vào trong.
    Mãi sau này, khi bà mất đi, mẹ kể nó nghe rằng: bà muốn đợi ông về, dẫn hồn ông đi kẻo lạc. Bà sợ năm tháng dài, mấy con ngõ trở thành lạ xa.
    Nó lặng im thẫn thờ, mắt thả về miên man… thấy nhớ bà vô hạn…
    Rồi chiều chiều, cũng tự khi nào không biết, nó ngồi trước hiên nhà, đợi bà ngang qua…
    ...........................................

    Vô can.
    Quốc lộ về đêm, hắn rải đinh rồi hắn vá bốn xe xẹp. Mưa, hắn bỏ về. Hai xe khác đang tìm nơi vá bỗng "Rầm..... Ree...ét". Một chiếc nữa ngã lăn, bé năm tuổi văng vào bánh xe tải.
    Người nguời rơi nước mắt. Hắn chẳng hay biết. Vô can.
    ............................................

    Rau muống.
    Ở Mỹ, viết thư về nó cứ bảo: "Mình thèm rau muống luộc chấm mắm nêm quá, ước gì!". Vừa rồi nó về, mình ra chợ mua một mớ rau muống ngon về luộc đãi nó. Nhìn đĩa rau muống nó bĩu môi: "Cậu ăn uống kham khổ thế à?".
    ........................................

    Lời nói dối.
    Ngày đó nhà nghèo cha mất, mẹ tần tảo nhưng không đủ ăn. Để con có bữa ngon, mẹ gởi con về giỗ họ. Giữa đám cúng đông vui, chẳng ai đoái hoài, con bơ vơ lạc lõng... Về nhà mẹ hỏi con né tránh: "Dạ, vui! Cô bác mừng con...!!!".
    Lớn lên, con đi làm xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ họ con về cùng con trẻ, mọi người vui gặp gỡ, chăm sóc đủ điều, từ miếng ăn, chiếc bánh...
    Về nhà nhìn ảnh mẹ con thấy lòng rưng rưng...
    ..........................................

    Mùa thi

    Ngày tôi thi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số, chờ tôi ngoài trường thi cả buổi, cốt để hỏi:
    - Con làm bài tốt không?
    Sợ ba nhọc lòng, tôi nói:
    - Ba chờ ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được.
    Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi:
    - Ba con có đến không?
    Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo:
    - Ổng ở đằng kia, tao biểu đến ổng không chịu.
    ================================================

    Xa xứ
    Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.
    Thư đầu viết: "ở đây, đường phố sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình…"
    Cuối năm viết: "mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm…"
    Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội… Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không…"
    .................................................. ....

    Bàn tay
    Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.
    Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
    Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.
    .................................................. ..

    Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
    Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:”Có dư đồng nào không con?”. Tôi đáp: “Còn dư bốn ngàn ba ạ”. Ba nói tiếp:”Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”. Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…



    <Sưu Tầm>
    Last edited by 09520133; 19-07-2011, 14:38.
    -----------------------------
    Mai Văn Khải
    Software Engineering, University Information of Technology
    a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

    Comment


    • #3
      Thích thể loại này, chán đời đọc vài cái là thấm tới xương. Mà có truyện nào là do chủ thớt tự viết không nhở, mình ưu tiên đọc trước

      Comment


      • #4
        Originally posted by 07520004 View Post
        Thích thể loại này, chán đời đọc vài cái là thấm tới xương. Mà có truyện nào là do chủ thớt tự viết không nhở, mình ưu tiên đọc trước
        em bẩm sinh dốt văn, viết còn đang bị sai chính tả nữa là...
        -----------------------------
        Mai Văn Khải
        Software Engineering, University Information of Technology
        a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

        Comment


        • #5
          tiếp tục phát huy :*
          Amat Victoria Curam.

          ------
          Ping me at me@toan.mobi

          Comment


          • #6
            Originally posted by 08520604 View Post
            tiếp tục phát huy :*
            cũng cần sự ủng hộ của các bạn nữa! các bạn có câu chuyện nào tâm đắc muốn chia sẻ thì Post lên luôn

            Nếu tôi có một quả táo , bạn có 1 quả tao , tôi đưa cho bạn quả táo của tôi , bạn đưa cho tôi quả táo của bạn . Chúng ta vẫn chỉ có một quả táo mỗi người.
            Nếu tôi có 1 ý tưởng , bạn có 1 ý tưởng, chúng ta trao đổi ý tưởng cho nhau , mỗi người sẽ có 2 ý tưởng
            -----------------------------
            Mai Văn Khải
            Software Engineering, University Information of Technology
            a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

            Comment


            • #7
              Phấn son

              Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm.
              Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “Bạn gái con xinh”.
              Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: “Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không...”
              Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.
              -------------------------------------

              Nghề cao quý

              Cô bé học giỏi nhất, ngoan hiền nhất. Chị tận tình chỉ dạy còn cô bé chăm chỉ học, cô-trò vô cùng tâm đắc. Chị hình dung đến một ngày cô bé đứng trên bục giảng. Chị ướm thử :
              - Con có thích trở thành cô giáo không?
              Cô bé không ngần ngừ một giây, mạnh mẽ lắc đầu. Chị cảm thấy hụt hẫng. Sao cô bé lại dứt khoát đến thế? Nghề giáo vốn là nghề cao quý. Hay là...
              Nhìn lại cảnh nhà thanh bạch, chị thở dài.
              ------------------------------------------

              Ngày thi trượt

              Giọng bố run run khi báo tin anh trượt đại học. Mẹ thở dài não nuột, em chết lặng trong góc bàn, anh cổ nghẹn đắng giả vờ điềm nhiên đọc báo. Không ai khóc, cũng chẳng ai nói. Im lặng bủa vây tất cả, nhấn chìm mọi suy nghĩ vào hư không.
              Em vẫn ngồi, mắt không rời trang sách, đầu óc trống rỗng. Em thấy sợ khi nghe tiếng thở dài của mẹ, sợ cái điềm nhiên của anh, sợ nhìn vào ánh mắt của bố.
              Giá như ai đó khóc.
              ----------------------------------------

              Tro ấm

              Bọn cháu gái chúng tôi chẳng ai học được cách nhóm bếp của bà nội cả. Bà chỉ cần gạt bỏ lớp tro phủ trên mặt bếp lò, bỏ củi vào thổi nhẹ là có một bếp lửa đỏ rực.
              Sáng nào cũng vậy, bà nội dậy thật sớm. Bà lặng lẽ nấu nước, lấy bộ đồ ông nội trên mắc áo đi giặt. Xong bà quay vào chuẩn bị bữa cơm, châm sẳn một bình trà nóng, rồi ra cửa gọi lớn:
              “Ông ơi vào ăn cơm”
              Cả nhà tôi đều im lặng.
              Ông nội đã mất 20 năm rồi!
              -------------------------------------



              Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa. Nó về ở với Nội. Nội già. Nó làm tất cả. Nó giống người châu Phi - đen trùi trũi! Có người hỏi: “Mày có buồn không?”. Nó yên lặng nhìn xa xăm!
              Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn. Nội nhìn nó ngạc nhiên. Nó ngậm ngùi: “Con còn có Nội - nó chẳng còn ai!”.
              ------------------------------------

              Đành thôi

              Ngày đó, yêu em mà không dám nói. Cứ chiều chiều tan lớp, ngồi đợi em về trong một góc quán cà phê đầu ngõ. Em thôi không học nữa. Tôi quyết định viết thư tỏ tình. Thư viết chưa xong, em theo chồng xa xứ. Lá thư tình viết dở dang tôi còn giữ đến tận bây giờ.

              Sáng qua, ngồi trên ghế xử ly hôn, ngỡ ngàng thấy em ôm con ngồi bên dưới, mắt đỏ hoe. Tối về, lục lại trang thư cũ định viết tiếp. Tìm mãi, không có cây bút nào trùng với màu mực cũ…
              -----------------------------
              Mai Văn Khải
              Software Engineering, University Information of Technology
              a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

              Comment


              • #8

                Một nhà triết học gặp một thanh niên đang khóc vì thất tình. Nhà triết học cười lớn. Chàng thanh niên giận dữ chất vấn thì nhà triết học lắc đầu nói: "Không phải tôi cười anh, mà chính là anh đang tự diễu mình". "Anh đau thương như vậy, chứng tỏ trong lòng anh còn tình yêu, mà đối phương không còn. Rõ ràng là tình yêu ở phía anh, anh không mất tình yêu, mà chỉ mất một người không yêu anh thôi, như vậy việc gì phải đau lòng? Tôi thấy anh nên về nhà ngủ một giấc là hơn. Người đáng khóc chính là cô gái, cô ta không chỉ mất anh mà còn mất cả tình yêu nữa..
                làm như dễ lắm ấy :|
                Bùm, Maria Ozawa Bin Laden, chuyên gia cưa bom hàng đầu Việt Nam
                Bùm, Maria Ozawa Bin Laden, chuyên gia cưa bom hàng đầu Việt Nam
                Bùm, Maria Ozawa Bin Laden, chuyên gia cưa bom hàng đầu Việt Nam
                Bùm, Maria Ozawa Bin Laden, chuyên gia cưa bom hàng đầu Việt Nam
                ...

                Comment


                • #9
                  Originally posted by 08520195 View Post
                  làm như dễ lắm ấy :|
                  Việc nên làm chưa chắc là việc dễ làm mà

                  Comment


                  • #10
                    hay, có ý nghĩa
                    Be different and always different
                    http://archlinuxvn.org/
                    http://theslinux.org
                    http://lab.infosec.xyz

                    Comment


                    • #11
                      Originally posted by 08520195 View Post
                      làm như dễ lắm ấy :|
                      hic! Cái gì dễ cơ? Đây chỉ là một lời khuyên giải thôi mà!
                      -----------------------------
                      Mai Văn Khải
                      Software Engineering, University Information of Technology
                      a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                      Comment


                      • #12
                        Admin lột dép ra lót đất ngồi theo dõi topic.
                        Ai thắc mắc chuyện trường lớp vào forum riêng của trường của lớp, ai còn tiếp tục off topic sẽ có vài ngày làm guest

                        Comment


                        • #13
                          quá hay!
                          Mobile Developer

                          Comment


                          • #14
                            Bạn bè chạy đi coi bảng điểm được dán lên, nó cũng hí hửng đi theo. Nghe nói điểm thấp lắm lòng nó cũng hơi hơi lo, nó chạy lên tới tầng 3 nhìn bảng điểm và nó sững sờ. Nó biết là điểm nó thấp, là nó coi thường môn đó và làm bài không được tốt, nhưng nó không ngờ sẽ đến mức ấy.
                            14 năm đi học, chưa bao giờ nó biết thi rớt! Thi lại với học lại là chuyện của ai đó, không phải của nó. Nó chỉ quen a dua theo bạn bè chọc quê những đứa lưu ban phải lầm lũi học chung với nó.
                            Và bây giờ nó sững sờ, bây giờ nó đã biết mùi đời sinh viên.

                            Comment


                            • #15
                              Updatting...

                              Thôi

                              Quê mình hễ mùa mưa lại ngập. Hồi ấy, con chập chững vào lớp Một, ngày ngày vượt hai cây số đến trường. Có bữa, mưa giăng đầy trời, nước ngập đến gối. Con nhìn ra, rơm rớm. Mẹ bảo:
                              -Thôi, hôm nay để mẹ cõng.
                              Mẹ cắp chiếc nón lá, cõng con trên lưng vượt qua dòng nước.
                              Con đậu Đại học, ra trường lấy được cô vợ giàu, thành đạt. Cuối tuần, con đưa mẹ đến siêu thị.
                              -Thôi, đường ngược chiều rồi. Mẹ chịu khó tự vào. Tiền nè. Tôi có việc phải đi.

                              p/s trước khi mắng người, tự xét mình đã.
                              ------------------------------------

                              Người tốt,người xấu

                              Trong một lần đi công tác lên Đà Lạt,chiếc xe hơi cũ kĩ bò lên dốc đồi,trời sẩm tối,đường vắng anh thấy sợ.Chợt có bóng một người đàn ông tất tả xách một chiếc túi nhào ra đường vẫy tay dồn dập xin quá giang.
                              Nhìn tới nhìn lui anh bỗng ngại.Nhưng đôi mắt kia van xin tuyệt vọng.
                              Anh dừng xe,chép miệng:
                              -Thôi đành vậy,tôi chỉ sợ gặp phải người xấu.
                              -Xin ông cứ trói tay chân tôi lại và cho tôi đi nhờ lên thị xã.Con tôi đang cấp cứu trong bệnh viện..

                              Tác giảương Thị Hồng

                              P/s:Sống phải có tình người.Hãy dùng ý chí để suy nghĩ , dùng trái tim để cảm nhận để biết rằng ai tốt ai xấu,và để đưa cánh tay ra đúng lúc bạn nhé!
                              -------------------------------------

                              Khóc

                              Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
                              Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
                              Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:
                              - Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.
                              --------------------------------------

                              Con Nuôi

                              Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói:
                              - Mình biết tất cả về con nuôi đấy.
                              Một học sinh khác hỏi:
                              - Thế con nuôi là gì?
                              Cô bé trả lời:
                              - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng!
                              ----------------------------------------

                              Quà sinh nhật

                              Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: “Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?”
                              Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: “Sao má chẳng ăn gì?” Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến…
                              ----------------------------------------

                              Mồ côi

                              Đêm đông, nằm cạnh bố, cu Hải co ro thì thầm:
                              - Giá như mẹ đừng “đi xa”, thì giờ này con được nằm giữa ấm biết mấy. Chứ có hai bố con mình, ai cũng lạnh.
                              Bố cu Hải vỗ về con, rồi nói:
                              - Con đừng lo, mẹ xa rồi, có dì thay mẹ chăm con.
                              Cu Hải không hiểu nhưng cũng thấy mừng, vì nhà lại có thêm người đỡ vắng lạnh.
                              Mùa đông sau, Hải co ro nằm một mình lại nghĩ:
                              - Giá như đừng có dì nhỉ thì bây giờ mình đỡ lạnh một bên…
                              ------------------------------------------

                              Giá mà

                              Hễ nhà có dịp dự đám, nó thường vòi vĩnh xin theo. Thấy nhà bạn có giỗ vui vầy, nó thắc mắc với bà: “Sao nhà mình không có giỗ như nhà người ta hả nội?”. Nội mỉm cười rồi cốc vào đầu nó: “Khi nào bà mất thì cháu sẽ được ăn giỗ, cháu có vui không?”. Nó giật mình, thàng thốt .
                              Bây giờ nhà nó cũng có giỗ. Mọi người xúm xít quây quần. Riêng nó thấy buồn, ray rứt. Giá mà nó được gặp lại bà, dù chỉ một lần, bà ơi!
                              --------------------------------------------

                              Một buổi sáng

                              Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn:
                              - Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về.
                              Bà hàng phở nhìn nó, nhưng rồi lại cụp đầu xuống.
                              Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả:
                              - Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán?
                              Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. Mẹ nó đau.
                              -------------------------------------------

                              Lãi

                              Quán rất nghèo, lèo tèo dăm chai nước. Hiếm hoi mới có vài người khách.
                              Con trai càu nhàu:
                              - Chín muời năm rồi, chẳng thấy lời lãi gì cả, chỉ tổ nhọc thân. Đã bảo u dẹp quách đi cho rồi. Rõ khổ.
                              Bà mất vì lao phổi. Con trai dỡ quán bỏ, thấy một cuộn giấy cất kỹ trên hốc kèo. Mở ra, một dòng chữ nghuệch ngoạc: "Lãi của quán, dành cho con". Gần ba triệu. Tờ giấy run bần bật.
                              ------------------------------------------

                              Trang viết & cuộc đời


                              Trong những tác phẩm của chị, gia đình có sự mất mát chia lìa thì nhân vật "người chồng" luôn… bị chết trước vợ.

                              Anh giận, cho rằng chị ám chỉ mình. Chị bảo: "Nếu trang viết là cuộc đời thì em chỉ muốn anh không phải chịu nỗi buồn của người còn lại."

                              Vậy mà chị ra đi trước anh. Trơ trọi một mình, anh mới thấm thía nỗi chống chếnh, quạnh hiu của một tâm hồn lẻ bạn

                              Sưu Tầm


                              Còn tiếp!
                              Last edited by 09520133; 20-07-2011, 20:52.
                              -----------------------------
                              Mai Văn Khải
                              Software Engineering, University Information of Technology
                              a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                              Comment

                              LHQC

                              Collapse
                              Working...
                              X