Cuộc thi sẽ tiếp tục nhận bài dự thi gửi về email hinhanh.uit@gmail.com cho đến hết ngày 25/2/2011.
Bài dự thi bao gồm: hình + bài viết cảm nhận
Thông tin thí sinh gửi về: Họ tên, MSSV, Lớp
BTC nhận được 1 số bài dự thi không đủ tiêu chuẩn, có hình nhưng không có bài viết, các bạn vui lòng bổ sung bài viết cho đầy đủ.
====================================================
<b>1. Phan Đình Duy - 06520111 - KTMT</b>
<img src=‘http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/183224_164325296953768_100001288959707_382931_5233558_n.jpg’ border=‘0’ alt=‘user posted image’ />
Uit tên gọi thân thuộc gắn liền với cuộc đời sinh viên của tôi và các bạn cùng chung mái trường đại học công nghệ thông tin. Tuy là một ngôi trường mới thành lập còn rất thiếu thốn về cơ sở vật chất, nhưng trường được may mắn thừa hưởng hạ tầng từ trung tâm giáo dục quốc phòng cũ, với một tòa nhà vững chãi theo kiến trúc Liên xô cũ và đã được các kiến trúc sư Liên xô thiết kế và chỉ đạo xây dựng. Thời gian đã làm rêu phong nhưng dãy giảng đường là nơi mà hàng ngày chúng tôi được truyền lại những kiến thức của những người thầy đi trước vẫn hiên ngang giữa đất trời bao la. Vườn cây xanh nằm giữa hai dãy giảng đường xâu tít đã tô điểm thêm cho ngôi trường và tạo cảm giác gần gũi với thiên nhiên. Bầu trời cao phía sau bức ảnh thể hiện sự vươn xa mãi mãi của trường trong tương lai. Sự cân bằng về ánh sáng giữa 2 bên trái phải và giữa phía gần và phía xa của bức ảnh càng tôn thêm vẻ cân bằng của ngôi trường.
<b>2. Huỳnh Xuân An - 07520003 - KTMT02</b>
Tên bài dự thi: Hịch UIT
<img src=‘http://a5.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/183256_164326186953679_100001288959707_382938_7401951_n.jpg’ border=‘0’ alt=‘user posted image’ />
Vẫn thường nghe, trường ta mới thành lập nên còn yếu. Sinh viên vẫn chưa tạo được nhiều tiếng vang so với các trường thành viên ĐHQG. Các vấn đề quản lý vẫn còn nhiều bất cập.
Nhưng thư hỏi, con đường nào chẳng có khó khăn, chẳng phải vượt qua chông gai mới thấy được hoa hồng. Các trường khác thời buổi đâu thành lập há cũng chẳng khó khăn hơn chúng ta sao. Vậy tại sao chúng ta còn không hành động, mà còn ngồi than trách này nọ kia.
Lửa thử vàng ,gian nan thử sức. Chút khó khăn buổi đầu chẳng phải là nguyên liệu tuyệt vời trui rèn những thanh sắt sinh viên chúng ta trước khi ra xã hội hay sao.
Khi chúng ta thắc mắc , đã có thầy cô. Khi khó khăn, lại có bạn bè. Cũng dễ dàng nhận thấy là tinh thần đoàn kết của sinh viên trường mình rất, rất cao. Vậy còn sợ gì những chướng ngại trong cuộc sống , trong học hành mà bất kì ai cũng phải gặp. Để chúng ta có nhiều hơn những Trần Ngọc Đức, Sv tiêu biểu ĐHQG. Những K2C4 Senior, giải 1 ITIC cup, những Võ Đình Chinh, giải khuyến khích ROBOMIN thành phố. Hay những… thầy Hiệu trưởng yêu mến của chúng ta, mà thành công không thể đo bằng giải thưởng…
ĐOÀN KẾT , ĐOÀN KẾT , ĐẠI ĐOÀN KẾT
THÀNH CÔNG , THÀNH CÔNG , ĐẠI THÀNH CÔNG
Vì vậy, các bạn UIT, hãy nắm tay đoàn kết cùng khoa KTMT chúng tôi, như trong bức ảnh kia. Mọi người nắm tay nhau, cùng giơ lên cao, thể hiện sự doàn kết và hoài bão vươn xa. Và trên đỉnh cao kia, lá cờ đỏ sao vàng vẫn ngàn đời bay phấp phới, cổ vũ cho tinh thần sinh viên. Những cánh tay chúng ta vẫn không che kín được bầu trời, vì bầu trời học thức thì bao la, Nhưng chúng ta đã góp sức lực của mình cho công cuộc xây dựng chung,đó đã là quý báu lắm.
Thông điệp của chúng tôi: Đoàn kết cho một tương lai tươi sáng.
Vì : Điều bạn ghét nhất trong đời sinh viên của bạn vẫn tốt hơn 100 lần những gì bạn sẽ gặp phải trên đường đời sau này!
<b>3. Vũ Đình Dũng - 07520064 - HTTT</b>
Tên bài dự thi: Nắng ấm sân trường
<img src=‘http://a3.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/182848_164326406953657_100001288959707_382939_5088681_n.jpg’ border=‘0’ alt=‘user posted image’ />
Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương
Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng
Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng
Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng quơ
Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ
Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa
Và cả gió cũng biết mê thơ nữa
Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm.
Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm
Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít
Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít
Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh
Em ngồi yên uống suối mật trong lành
Thời gian như dừng trôi không bước nữa
Không gian cũng nằm yên không dám cựa
Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng
Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang
Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm
Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng
Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người…
<b>4. Ngô Thị Hồng Ngân - 07520240 - KTMT02</b>
Có lẽ đêm nay cũng như bao đêm khác, nhưng lạ kì một điều là trong lòng tôi có chút háo hức và bồi hồi. Còn 30 phút nữa là thời khắc giao niên. Tôi gỡ tấm lịch năm cũ, nhìn những con số bị khoanh tròn đánh dấu chi chít, chợt nhớ mình đã có một năm “ba chìm bảy nổi”, bao nhiêu lận đận chuyện học hành, thi cử.
List yahoo vắng hoe, mọi người đi chơi chưa về nhỉ? Ôi, ngày nộp đồ án đã cận kề. Thôi kệ! Tôi tự thưởng cho mình bằng một tách cà phê nóng. Vừa nhấm nháp, vừa lắng nghe một bài nhạc không lời. Bình yên quá! Tôi mở lại những thư mục ảnh đã lâu không xem. Vui quá, toàn ảnh lớp, nào ảnh cắm trại, ảnh đi bảo tàng, làm báo tường, ảnh 8-3…trong đó có hai bức ảnh hơi đặc biệt.
Bức thứ nhất, nhìn không kĩ chắc không ai nhận ra trong đó có thầy trưởng khoa của tôi. Nụ cười của thầy hòa lẫn với nụ cười tinh nghịch của đám học trò chúng tôi, dưới cái nắng chang chang khi mặt trời vừa đứng bóng. Còn nhớ trưa hôm ấy, thầy tình cờ đi qua, nhìn cả bọn học trò nhao nhao dưới sân trường, thầy chỉ biết lắc đầu cười. Thế rồi chúng tôi ồ lên “Thầy kìa, mau chạy theo thầy, mau mời thầy vào đi!”. Thầy đứng chịu nắng với chúng tôi, cười rồi lại cười, hết tấm này sang tấm khác. Một lần tình cờ thế thôi, ai cũng thấy thầy trưởng khoa gần gũi biết bao, vào cái buổi trưa hôm ấy.
<img src=‘http://a8.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/180964_164326576953640_100001288959707_382941_6300274_n.jpg’ border=‘0’ alt=‘user posted image’ />
Trưa hôm ấy là cái buổi mà cả khoa rủ nhau chụp ảnh chung làm kỉ niệm. Đầu tiên là kéo nhau quậy tưng dưới sảnh, cho ra đời những tác phẩm toàn cười toe toét. Khóa 2 khoác vai khóa 3, khóa 3 khoác vai khóa 4…, cứ thế thành một hàng dài những cánh tay siết chặt. Bác phó nháy lo chụp hình, đếm “1,2…” mãi mà không tới 3, làm ai cũng cười sái cả quai hàm. Chữ CE trong chốc lát được tạo thành. Nhìn không kĩ sẽ thấy giống như được kết từ những bông hoa trắng. Nhìn rõ hơn, thấy có hoa tươi, hoa “héo”, hoa bự, hoa nhỏ, hoa lúm đồng tiền, hoa không có lúm đồng tiền mà hở mười cái răng…
<img src=‘http://a2.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/183272_164326546953643_100001288959707_382940_4980772_n.jpg’ border=‘0’ alt=‘user posted image’ />
Một buổi chụp hình chung thế thôi, rồi chào nhau về. Nhiều khi không nhớ mặt đứa nào mình đã khoác vai đâu. Nhưng ai cũng vui, cũng hớn hở, cũng thích hai chữ “CE”, vì nó do chính mình dệt nên mà.
Sắp ra trường, có những tấm ảnh thế này, có những giây phút thế này thật không dễ gì. Lâu lâu xem ảnh lại thấy yêu trường mình, yêu khoa mình quá. >,<
Năm mới rồi, ngủ sớm lấy hên nào. Ui cà phê đắng quá, lại thức trọn đêm nay sao?<!–emo&:(–><img src=‘http://www.uit.edu.vn/forum/html/emoticons/sad.gif’ border=‘0’ style=‘vertical-align:middle’ alt=‘sad.gif’ /><!–endemo–>
<b>5. Nguyễn Nhật Tiến - 07520358 - CNPM</b>
Tên bài dự thi: Một góc đời tôi…
<img src=‘http://a6.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/183864_164326696953628_100001288959707_382942_6079367_n.jpg’ border=‘0’ alt=‘user posted image’ />
Cứ như vậy,người ta khi mới sinh ra còn khóc oe oe,cái đứa bé còn đỏ hỏn nằm trong tay mẹ,còn vô tư vô cùng trong cái bao la bất tận của vũ trụ…
Cứ như vậy,người ta dần lớn lên từ những bước chập chững tập đi thuở ban đầu. Rồi đến những buổi học “i tờ” vỡ lòng,những vần chữ,những câu ca dao trìu mến của đất nước mình…
Cứ như vậy,người ta dần trưởng thành hơn từ những bài học sống,học làm người trong từng trải nghiệm của cuộc đời…
Tôi cũng vậy. Hôm nay dừng chân lại,chợt thấy mình đã 21 tuổi rồi. Cái tuổi không còn oe oe trong vòng tay mẹ,cũng là cái tuổi không còn ngồi trong lớp với đám bạn lóc chóc mà đánh vần “i tờ ” ngày xưa… Cái tuổi mà giờ nếu nói rằng mình chưa học tập được gì từ cuộc sống,chưa trưởng thành được bao nhiêu thì thật là đáng xấu hổ…
Dòng máu đất mẹ Việt Nam đang chảy tràn trong từng thớ thịt của mình,lòng yêu nước,yêu đồng bào mình không phải là 1 điều giả tạo,không thế sao mỗi lần chứng kiến những nỗi khổ của đồng bào mình mà nước mắt cứ chực trào ra…
Là con trai nên đâu dám khóc,sợ người ta cười mình ủy mị. Muốn giúp người ta lắm mà chưa làm được gì,cảm thấy gông xiềng giới hạn bao quanh,khó chịu biết bao nhiêu…
Là sinh viên của trường Đại học Công nghệ thông tin,dù chưa tốt nghiệp nhưng ít ra mình cũng đã có thể tự hào mà dặn với lòng mình rằng:”Hãy vững tin,mình là sinh viên Đại học Quốc gia cơ mà,sau này mình sẽ có nhiều cơ hội giúp đời,hãy luôn hy vọng như thế…
Con người là thế. Dù sống,học tập trong môi trường nào thì trái tim của họ cũng là máu thịt,làm sao ngăn được những dòng tâm tư,những mạch cảm xúc chảy trong con người. Bản thân mình học tập trong môi trường ngập tràn thuật toán khô khan nhưng đâu phải vì thế mà quả tim mình đập sai nhịp với mọi người…
Trách nhiệm với gia đình,với những người thân yêu của mình đã tạo được nơi mình một động lực để học và một cái nhìn sâu sắc hơn với con đường mình đã chọn. Mình đã thấy được trong những thuật toán khô khan ấy cái vẻ đẹp nghệ thuật của tư duy lo-gic,và rồi cái nghệ thuật ấy đã chắp cánh cho những dòng code của mình trở nên một người bạn tri kỉ,một mái nhà thứ hai nơi tâm hồn mình cư ngụ,rồi mình đã chợt nhận ra rằng những dòng code chạy trên máy cũng giống như những dòng máu chảy rần rần trong người mình rồi…
Cảm ơn UIT,tìm một nơi nào đó nghỉ chân trong khuôn viên trường,một bóng mát dưới gốc cây nhé. Nhìn ngắm mây trời nào,thả hồn mình ra đi,như một cánh diều theo gió vi vu vậy. Một hơi thở ra nhẹ nhõm,tai như nghe được tiếng máu,vẫn chạy đều trong tim…
<b>6. Nguyễn Văn Định - 09520062 - CNPM04</b>
Tên bài dự thi: Màu xanh của một mái trường!
<img src=‘http://a4.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/180864_164327150286916_100001288959707_382943_6804746_n.jpg’ border=‘0’ alt=‘user posted image’ />
Ôi hàng cây xanh thắm dưới mái trường Đại Học thân yêu! Đã hai năm rồi kể từ khi bước vào môi trường mới, với những sự ngỡ ngàng, nhưng giờ đây đã trở nên thân thuộc biết bao! Những hàng cây ngày nào vẫn còn thấp lè tè nay đã cao đến thế! Cũng giống như chính bản thân mình ngày đầu bước vào mái trường, với bao ngỡ ngàng, với bao sự ước mơ khao khát vươn lên giống như một mầm non muốn vươn dậy để đón hứng từng giọt nắng! Thời gian thắm thoát qua nhanh, mới đây thì ngôi trường Đại Học mang tên Đại Học Công Nghệ Thông Tin đã không còn lạ lẵm nữa! Bạn bè, thầy cô giờ đã dần thân thuộc! Sống xa gia đình, bạn bè là nơi chúng ta chia sẽ niềm vui, nỗi buồn! Ai trên cõi đời này mà chẳng có bạn, không nhiều thì cũng ít! Cũng giống như những cái cây kia, chẳng khi nào chịu đứng một mình dưới bầu trời này! Chúng cùng đứng cạnh nhau trải qua bao sương nắng, gió mưa, bão táp! Nhưng vẫn đứng yên, để chứng kiến những đôi bạn cùng nhau bước đến trường, cùng nhau học tập! Xa xa trên dãy hành lang có những cu cậu đang xách balô cùng nhau cười nói, vui đùa hí hỏm sau những giờ học căng thẳng! Không chỉ vậy những cái cây này còn tạo nên một màu xanh mới mẻ cho mái trường chỉ toàn màu trắng, chúng còn là lá phổi xanh tạo nên không khí trong lành cho lớp học thêm thoải mái! Vậy tại sao chúng ta không làm cho mái trường Đại Học Công Nghệ Thông Tin them nhiều màu xanh nhỉ? Hãy góp một phần công sức của mình để thêm một phần màu xanh cho mái trường thân yêu của chúng ta!
BTC