Đêmôcrít và Platôn : Logic học

Mình có suy nghĩ sau về sự đấu tranh giữa 2 trường phái Đêmôcrít và Platôn về Logic học như sau, xin mời các bạn thảo luận, sửa chữa, bổ sung cho mình nhé :

Về logic học, theo Đêmôcrít, nhận thức cảm tính là tiền đề của nhận thức lý tính, muốn nắm bản chất của thế giới không thể không sử dụng nhận thức lý tính, từ chỗ coi trọng vai trò của nhận thức lý tính, Đêmôcrít đã có một công lao to lớn nữa đối với triết học, đó là lôgíc học (Tác phẩm “Bàn về lôgíc học” (Canon); tác phẩm này đã bị thất lạc, người ta chỉ biết về nó một cách gián tiếp qua lời của Arixtốt, Platôn). Theo đó thì ông đã nêu ra nhiều vấn đề về lôgíc học như định nghĩa khái niệm, phương pháp so sánh, quy nạp, giả thiết.v.v, trong đó phương pháp quy nạp có vị trí nổi bật. Arixtốt đã coi Đêmôcrít là tiền bối của mình về lôgíc học, là người đầu tiên nghiên cứu lôgíc của khái niệm, lôgíc quy nạp.
Trong khi đó, theo Platôn, ông quan niệm logic học xem điều chủ yếu trong phương pháp hồi tưởng lại đó là nghệ thuật suy diễn logic, đàm thoại triết học hay còn gọi là nghệ thuật biện chứng. Thời đó chưa có thuật ngữ logic, Platôn thường dùng thuật ngữ biện chứng (theo tiếng Hy Lạp cổ : dialektikè). Đặc biệt coi trọng vá phát triển quan niệm của Xôcrát về phép biện chứng như một nghệ thuật tranh luận, Platôn hiểu nó theo 2 khía cạnh. Thứ nhất, đó là kỹ năng đặt câu hỏi và giải đáp. Về thực chất, ở đây Platôn sử dụng các phát triển quan niệm của Xôcrát về phép biện chứng như một nghệ thuật tranh luận (phép biện chứng này được thực hiện dưới dạng mỉa mai. Tài hùng biện kết hợp với mỉa mai sâu cay – đó là công cụ chính của Xôcrát trong các cuộc diễn thuyết, tranh luận dùng để chỉ ra mâu thuẫn của đối phương theo quan niệm của quan niệm của mình). Thứ hai, đó là khả năng sử dụng và tiếp cận các đối tượng, tổng hợp các quan điểm khác nhau trong tranh luận để đi đến ý tưởng thống nhất.