mình xin trích dẫn một vài ví dụ so sánh điên rồ như thế này cho các bạn dễ hiểu:
Trích: <!–QuoteBegin–></div><table border=‘0’ align=‘center’ width=‘95%’ cellpadding=‘3’ cellspacing=‘1’><tr><td><b>QUOTE</b> </td></tr><tr><td id=‘QUOTE’><!–QuoteEBegin–>
Thời chiến tranh thực dân. Hòa thượng Thích Quảng Đức đã tự tử bằng cách tự thiêu để phản đối sự tàn bạo của chính quyền thực dân, bên cạnh đó để khẳng định giá trị và nhân cách của những con người tu hành. Hành động của ông vào lúc đó đã làm nổi lên một làn sóng chống chính quyền mạnh mẽ hơn bao giờ hết của những người theo Phật giáo. Qua đó trở thành một sự kiện quan trọng góp phần vào chiến thắng chung của dân tộc. <!–QuoteEnd–></td></tr></table><div class=‘postcolor’><!–QuoteEEnd–>
Thời bình. Một vài bạn đã tự tử vì chán đời, chán tình, hoặc cũng có thể để phản đối “sự hà khắc” mà gia đình và mọi người mang lại cho mình. Những vụ tự tử ấy 99,9% là những cái chết vô nghĩa, làm khổ người thân về mặc tinh thần (khi đứa con họ dứt ruột đẻ ra rồi nuôi lớn trong muôn vàn khó khăn lại chết lãng xẹt như vậy) và cả vật chất (phải tốn một khoảng tiền lo ma chay nữa chứ). Sau cùng chỉ là những nỗi thất vọng và buồn bã vô hạn chứ chẳng có một làn sóng tích cực nào.
Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu để đóng góp mạng sống của mình cho sự nghiệp giải phóng đất nước, cũng như vô vàn những người hùng cảm tử quân khác ở thời đó, họ đã tự nguyện đóng góp máu thịt của mình cho sự độc lập của dân tộc.
Còn một số bạn bây giờ, có những ý định tự tử, thì sao ? Các bạn tự tử vì điều gì ? Hay chỉ vì buồn đời và muốn giải thoát ?
Mỗi người chỉ có một đời người để sống, thật đáng /* … */ cho những kẻ không biết quý trọng mạng sống của chính mình và không quan tâm đến những người đã khổ sở đẻ ra mình, trao cho mình một cuộc sống. Nếu những con người đó nghĩ rằng cuộc sống của họ quá đau khổ và cùng cực, thì hãy nhìn sang những người đang ngày đêm chiến đấu với sự nghèo đói trong những ngôi nhà rách nát hoặc ở một ngỏ vắng nào đó trong thành phố, những con người đang chiến đấu với những căn bệnh nan y khó chữa trên những giường bệnh luôn có thần chết chờ sẵn.
Các bạn có thể bỏ cuộc trước những cố gắng, nhưng đừng bao giờ cứ động một chút là muốn chết khi cuộc sống ko tự tay giết chết bạn. /* … */
Trích: <!–QuoteBegin–></div><table border=‘0’ align=‘center’ width=‘95%’ cellpadding=‘3’ cellspacing=‘1’><tr><td><b>QUOTE</b> </td></tr><tr><td id=‘QUOTE’><!–QuoteEBegin–>
ở một bệnh viện, những bạn trẻ đang tích cực hưởng ứng phong trào hiến máu tình nguyện. Tự động cho đi những giọt máu quý giá của mình để chia sẻ mạng sống cho những số phận khác <!–QuoteEnd–></td></tr></table><div class=‘postcolor’><!–QuoteEEnd–>
nhưng cách đó không xa, ở trong một ngôi nhà. Một bạn trẻ đang rạch tay rạch chân, vứt đi những giọt máu quý giá của mình chỉ để “cho vui”, rồi chụp ảnh, rồi tung lên mạng chia sẻ với mọi người để nhận được sự “đồng cảm”.
Ok đồng ý có những người rạch tay để tinh thần thoải mái hơn bên cạnh những hành động hành hạ thân xác khác. Thú thật là có vài lần tôi ức chế đến mức cũng lấy tay đấm xuống nền nhà đến vấy máu. Nhưng tại sao lại có những đứa não phẳng chụp lại sự việc đó rồi tung lên mạng, để làm gì ?
Dù có ngụy biện đi nữa thì cũng chẳng có lý do gì ngoài 1 lý do duy nhất: muốn chứng tỏ. À ừ thì là chứng tỏ cho mọi người thấy mình cũng “không sợ đau”, mình cũng cá tính emo và đâu thua kém bạn nào. Một phong trào ngu học không hơn không kém. Bởi vì với những người có học, họ sẽ biết một giọt máu quý giá đến chừng nào, và họ không bệnh hoạn đến mức chơi đùa chính máu của mình rồi tung lên mạng lòe người khác.
theo Mắt_Sói
Hải Âu Trường Tồn ![]()
<a href=‘http://truongton.net/forum/showthread.php?t=1309906’ target=‘_blank’>http://truongton.net/forum/showthread.php?t=1309906</a>
note: để bài viết nhẹ nhàng hơn, một số chỉ trích gay gắt được thay thế bằng /* … */