Nước Mỹ “quên” khóa cửa và thấy khóa bị phá ở Nội Bài
Tác giả: Nguyễn Quang Thiều
Bài đã được xuất bản.: 17/09/2011 06:00 GMT+7
**Những ngôi nhà ở Mỹ thường “quên” khóa cửa nhưng không thấy kẻ cắp, kẻ trộm lọt vào. Việt Nam thì khóa đủ các loại khóa vẫn bị bẻ khóa, cắt khóa. Khóa cửa nếu xét về mặt cơ học thì chỉ là hành động diễn ra trong mấy phút. Nhưng để đi đến việc không cần khóa cửa thì có lẽ người Việt Nam cũng phải mất 100 năm nữa mới có thể làm được. **
Những người Mỹ không khóa cửa nhà bao giờ !
Đấy là câu nói như thốt lên của những người đã đến Mỹ. Chuyện người Mỹ không khóa cửa là chuyện xưa lắm rồi. Nhưng tôi vẫn muốn nói lại. Bởi câu chuyện người Mỹ không khóa cửa chứa đựng bao điều suy ngẫm khi tôi phải chứng kiến những gì ngược lại ở Việt Nam.
Ngày đầu tiên đến Mỹ, chúng tôi ở tạm trong ngôi nhà của một gia đình Mỹ đang đi nghỉ cuối tuần. Một người bạn của tôi lần đâu đến Mỹ đã không thể hiểu vì sao một ngôi nhà đẹp như thế, nhiều đồ đạc như thế mà không khóa cửa. Tôi đã giải thích nhưng người bạn ấy vẫn băn khoăn mãi đến gần hết chuyến đi. Trong cái đêm đầu tiên ấy, khi người bạn đi ngủ bèn mang theo cả chiếc túi sách đựng hộ chiếu và một ít tiền lên giường vì sợ đang đêm kẻ trộm mò vào nhà ăn cắp. Tôi hiểu tâm trạng ấy. Nỗi ám ảnh về những chuyện mất mát ở khách sạn hay trong chính nhà mình đã theo đuổi bạn tôi không rời.
Trong những ngày cuối cùng ở Mỹ, một người bạn nhờ con trai tôi mua giúp một cái ipad2 qua mạng. Một chiều đi chơi về, tôi thấy chiếc ipad2 được đóng gói cẩn thận để trên bậc cầu thang trước cửa nhà sát ngay vỉa hè khu phố. Cho dù đã bắt đầu hiểu một phần nào đó nước Mỹ nhưng bạn tôi vẫn rất bị “sốc”. Chiếc Ipad2 được đóng gói để một nơi rất dễ nhìn thấy và chỉ cách lối đi bộ một hai bước chân mà thôi. Đấy là một khu phố vắng vẻ gần như nhà nào biết nhà ấy. Nếu ai đó muốn lấy cái ipad2 kia thì chẳng khó khăn gì, chỉ cần bước ba bước và nhặt lên. Tất cả quá dễ dàng và an toàn. Nhưng không ai lấy chiếc ipad2 đó. Không ai lấy bất kỳ những gì mà những người vận chuyển hàng hóa để trước cửa nhà của khách hàng. Người già đi qua không lấy. Người trẻ đi qua không lấy. Những người làm công việc vệ sinh môi trường đi qua cũng không lấy. Và có lẽ những người vô gia cư đi qua cũng không lấy.
Lối sống ấy không phụ thuộc nhiều vào hoàn cảnh sống nghèo khó hay thiếu thốn…Đó là lối sống của văn hóa, luật pháp và lòng tự trọng. Đương nhiên không phải tất cả những người Mỹ sống như vậy. Nhưng cách sống ấy là cách sống của đại đa số người Mỹ.
Xin đừng nghĩ là nước Mỹ giàu có nên chẳng ai muốn ăn cắp. Người Mỹ là người tiêu tiền một cách kỹ lưỡng và có kế hoạch nhất. Thực tế, người Mỹ vào siêu thị sẽ đứng khá lâu trước một mặt hàng giá 2 đô 99 xu và một mặt hàng giá 3 đô 10 xu. Khi đi ăn với bạn, họ trả không thừa một xu với số tiền họ phải trả. Mà khi đó, một cái ipad2 giá ở Mỹ khoảng 1.200 đô la.
Chúng ta từng đọc trên báo Việt Nam viết về những làn sóng khổng lồ người Mỹ ùa đến các siêu thị trong những ngày giảm giá và tai nạn chết người đã xẩy ra khi những khách hàng chen nhau vào siêu thị để mua hàng giảm giá. Một đô la có giá trị rất nhỏ với mức lương tháng trung bình của người Mỹ là hàng ngàn đô la. Nhưng tôi đã quan sát trong nhiều năm khi ở Mỹ cách tiêu một đô la của người Mỹ. Nhiều lúc, tôi có cảm giác họ đang tiêu những đồng một đô la như tiêu những đồng tiền cuối cùng của đời họ. Nói vậy để thấy họ quý từng đồng đô la như thế nào.
Ông cha ta có câu " đói cho sạch, rách cho thơm". Những tưởng đó là lối sống của người Việt Nam ngày nay. Nhưng câu nói của ông cha chúng ta đang bị vấy bẩn và làm lu mờ. Trong chuyến đi này, khi quá cảnh ở sân bay Narita, Tokyo, tôi đã phải mở cái thùng giấy của mình cho an ninh cửa khẩu Nhật khi họ soi thấy có một số bật lửa ga trong đó. Sau khi kiểm tra xong, họ đã tự tay dán băng dinh chiếc thùng giấy của tôi một cách cẩn thận như chính họ đang dán chiếc thùng của họ vậy.
Thế nhưng, khi về đến Hà Nội, chiếc thùng giấy của tôi đã bị rạch và một số thứ trong thùng giấy đã biến mất. Cái vali có khóa ngầm cũng bị đập vỡ. Chiếc khóa kiểu như vậy không thể bị vỡ một cách vô tình như thế. Tôi không có chứng cứ để nói rằng những ai đó ở sân bay Nội Bài đã rạch thùng, đập khóa vali và ăn cắp đồ của tôi. Nhưng tôi tin thùng hàng của tôi đã bị rạch và khóa vali của tôi bị đập ở đó. Tôi không bao giờ tin những nhân viên làm việc ở sân bay Narita, Tokyo đã làm cái việc xấu xa đó.
Bởi ngay ở sân bay Narita, tôi đã chứng kiến nhân cách của người Nhật ngay trong chính thời gian mà người Nhật vừa trải qua đại thảm họa sóng thần. Tôi đã viết câu chuyện về nhân cách Nhật thông qua một người hầu bàn ở câu chuyện trước. Những thứ tôi mất tính ra không phải là một món tiền lớn. Nhưng hành động ăn cắp đã làm tôi nổi giận nhiều ngày. Mà không chỉ là tôi, không ít hàng khách Việt Nam và báo chí đã lên tiếng về những điều xấu xa tương tự mà họ là nạn nhân.
Đời sống của con người Việt Nam đã khác trước rất nhiều so với 10 năm trước và quá nhiều so với những năm tháng ngèo đói trước kia. Nhưng những hành động tham nhũng, tham ô, ăn cắp, lừa dối… của người Việt Nam hình như mỗi ngày một gia tăng. Mấy ngày trước, chúng tôi đi du lịch ở Nha Trang. Người hướng dẫn viên mỗi khi lên xe lại nhắc chúng tôi hãy cảnh giác cao độ nếu không muốn bị móc túi, nếu không muốn mua phải hàng giả. Anh cảnh báo chúng tôi rằng ngay cả mặt hàng yến sào đắt như vàng cũng dễ dàng bị làm giả.
Đời sống kinh tế của đất nước được cải thiện rất nhiều và với một tốc độ khá nhanh. Nhưng lòng tự trọng và lối sống văn hóa thì những người có quan tâm đều nhận thấy nó bị đánh mất đi nhanh hơn và lan truyền rộng hơn sự phát triển kinh tế nhiều lần. Nếu cứ đà này thì chỉ mươi năm nữa, những người yếu bóng vía ra đường sẽ chỉ thấy nhan nhản những kẻ ăn cắp và bọn lừa đảo.
Tại sao những năm tháng chiến tranh đầy thiếu thốn và hy sinh con người Việt Nam lại sống với lòng tự trọng cao như vậy mà bây giờ giàu có hơn thì lòng tự trọng ấy lại bị hoen ố quá nhiều ? Tôi biết rằng câu hỏi của tôi quá ngây thơ nhưng tôi cứ phải hỏi. Mà đúng hơn đó không phải là một câu hỏi mà là một tiếng kêu đau đớn và lo sợ. Và những điều làm cho chúng ta đau đớn và lo sợ sinh ra từ nền giáo dục của chúng ta. Nền giáo dục ở đây xin đừng hiểu chỉ là nhà trường mà là cách quản lý và điều hành xã hội. Không có sự thật nào ngoài sự thật này.
Lần đầu tiên đến Mỹ cách đây 19 năm, tôi thực sự ngạc nhiên vì những ngôi nhà ở Mỹ không đóng khóa cửa. Trong mỗi ngôi nhà của họ có biết bao thứ đắt tiền. Nhưng không mấy ai lọt vào nhà người khác để lấy cắp. Có nhiều lý do. Nhưng lý do cơ bản nhất là ý thức làm người của họ cùng với sự trợ giúp cho ý thức sống ấy là luật pháp và cách quản lý xã hội. Còn ở đất nước chúng ta, nhiều ngôi nhà khóa ba tầng bảy lớp vần bị phá tan tành.
Khóa cửa nếu xét về mặt cơ học thì chỉ là hành động diễn ra trong mấy phút. Nhưng để đi đến việc không cần khóa cửa thì có lẽ người Việt Nam có ý thức về việc đó cũng phải mất 100 năm nữa mới có thể làm được. Khi tôi nói vậy, nhiều người thấy mệt mỏi rã rời vì nghĩ đến chặng đường dài đến tận…100 năm. Nhưng cho dù có phải đi đến 1000 năm thì chúng ta cũng phải đi chứ không còn cách nào khác.
[RIGHT]
VietNamNet[/RIGHT]
Anh em cố gắng đọc hết nhé. Thấy nó rất hay và ý nghĩa. Nhìn lại thực tại mà đau lòng, nhất là trong làng Đại học nơi những sinh viên xa nhà đang học tập và sinh sống.
Không phủ nhận thực tế ý thức của người dân nước mình chưa cao, nhưng đến là “làm mệt” với những cái bài so sánh cả những quốc gia với nhau chỉ qua vài cái nhìn như thế này!!
Người Mỹ không khóa cửa nhà bao giờ!
Có lẽ đây là lần đầu tiên mình được nghe thấy điều này. Lại còn chấm than nữa cơ đấy, ngay cả khi đọc báo của Mỹ cũng không thấy họ dám khoe về một nước Mỹ đi khỏi nhà không cần khóa cửa - Cái gì bảo chứng cho điều này? Tác giả đã đi được bao nhiêu căn nhà ở cái nước Mỹ rộng lớn thứ 4 thế giớ rút ra cái kết luận không biết ở đâu rớt xuống này?
Tại sao cứ phải khoe về nước ngoài để nói về ý thức của dân mình như thế? Để được khoe là tôi đã từng đi đó đi đây, tôi là Việt Kiều là người sống ở nước ngoài có văn hóa không như nước mình chăng? Chẳng thấy lợi ích gì cả. Đọc vài bài để phản tỉnh thì được, đọc riết đâm ra ngấy. Giống như các bậc cha mẹ dạy con không nói cho con biết phải sống thế nào cho tốt, học thế nào cho giỏi mà suốt ngày cứ chì chiết “Mày không bằng một góc thằng năm con bà bảy năm nào cũng giải này giải nọ”. Cứ cái kiểu dạy đó không sớm thì muộn thằng con cũng phá banh cái nhà ra.
Mỗi người mỗi tính cách, suy nghĩ . Cuộc sống muôn hình vạn trạng thôi mà bạn, bạn sống ở đâu thì phải tập “Thích nghi” với nó thôi, chúng ta không thể đòi hỏi quá nhiều đối với cuộc sống này. Quan trọng là hãy làm tốt trách nhiệm của mình trước cái đã. ^^!
Xã hội dần có nhiều vấn đề nhức nhối gọi là tha hoá cho xong. Trộm cướp, giết người tùm lum… Muốn sống sót thì phải thích nghi thôi. Giàu quá cũng sinh nhiều trò, mà nghèo quá cũng bị cám dỗ.
Mỗi đất nước một hoàn cảnh thôi mà… Chất lượng cuộc sống thấp thì nó đi liền với nhiều tệ nạn… Chứ chả có ai giàu mà đi ăn cắp vặt cả… Vì thế mà ở Mỹ mất tiền chỉ có tỉ trở lên thôi ^^!
Công nhận là hơi tiêu cực nhưng thật sự viễn cảnh trộm cắp ở Việt Nam là có thật.Hic hãy nghĩ về ý tốt của chủ topic nhiều hơn ý xấu.
Cái tốt thì đáng học hỏi mà :). Không phải số mình đen không mà đi đâu cũng gặp trộm cướp + hay người nhà gặp kể lại. Hic mình mong muốn Việt Nam mình sẽ tốt hơn hic chứ như mình thấy thì càng ngày càng nhiều tệ nạn thế này. Dù biết là sẽ khó và dài.Nhưng thà xây dựng ý thức dần dần
Chứ chẳng lẽ lại khó nan giải lại để mặc
ít ý kiến
[QUOTE=11520229;8688]Công nhận là hơi tiêu cực nhưng thật sự viễn cảnh trộm cắp ở Việt Nam là có thật.Hic hãy nghĩ về ý tốt của chủ topic nhiều hơn ý xấu.
[/QUOTE]
Ghi nhận ý tốt chia sẻ bài viết của chủ topic. Mình chỉ ý kiến về cách trình bày của chính tác giả mà chủ topic trích ra đây thôi.
Uh! Mình post bài này với ý xây dựng là chính thôi. Mỗi người là 1 phần tử của xã hội, xã hội muốn tốt thì các phần tử phải tốt. Hãy làm một phần tử tốt để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp hơn.
[QUOTE=07520004;8650]Không phủ nhận thực tế ý thức của người dân nước mình chưa cao, nhưng đến là “làm mệt” với những cái bài so sánh cả những quốc gia với nhau chỉ qua vài cái nhìn như thế này!!
Có lẽ đây là lần đầu tiên mình được nghe thấy điều này. Lại còn chấm than nữa cơ đấy, ngay cả khi đọc báo của Mỹ cũng không thấy họ dám khoe về một nước Mỹ đi khỏi nhà không cần khóa cửa - Cái gì bảo chứng cho điều này? Tác giả đã đi được bao nhiêu căn nhà ở cái nước Mỹ rộng lớn thứ 4 thế giớ rút ra cái kết luận không biết ở đâu rớt xuống này?
Tại sao cứ phải khoe về nước ngoài để nói về ý thức của dân mình như thế? Để được khoe là tôi đã từng đi đó đi đây, tôi là Việt Kiều là người sống ở nước ngoài có văn hóa không như nước mình chăng? Chẳng thấy lợi ích gì cả. Đọc vài bài để phản tỉnh thì được, đọc riết đâm ra ngấy. Giống như các bậc cha mẹ dạy con không nói cho con biết phải sống thế nào cho tốt, học thế nào cho giỏi mà suốt ngày cứ chì chiết “Mày không bằng một góc thằng năm con bà bảy năm nào cũng giải này giải nọ”. Cứ cái kiểu dạy đó không sớm thì muộn thằng con cũng phá banh cái nhà ra.[/QUOTE]
Thiết nghĩ ở đây chúng ta đều là những sinh viên đã trưởng thành và đang học tập để có ngày đóng góp cho xã hội, đều có phẩm chất đạo đức tốt và ý thức cao, chứ không phải là những trẻ em còn ngây thơ nữa… Nói ra những điều này không phải là khoe khoang hay trách móc gì quá đáng, mà là cảnh tỉnh những người như chúng ta đây về thực trạng của đất nước mình. Nếu thực sự muốn cầu tiến, thì nghe nhiều người nói như vậy nên biết là thực trạng nó trầm trọng đến mức nào mới bị phản ánh như thế chứ!
Còn với một số người, mình có cảm giác như người ta ác cảm với nước Mỹ. Nghe so sánh như vậy đôi khi dựa vào cái nhìn quá chủ quan rồi cố gắng biện minh. Tuy nước Mỹ đã xâm lược nước ta 30 năm trời, gây bao nhiêu đau khổ cho cha ông, nhưng những hành động đó có phải do tất cả người Mỹ muốn gây nên không? Có phải những người đã biểu tình đòi trả lại nền hòa bình cho chúng ta gây nên không? Hay là chỉ bộ phận giai cấp cầm quyền?
Thế nên, mình nghĩ chẳng bao h nên quan tâm ai chỉ lỗi mình, hãy nên coi lại mình đã mắc lỗi gì. Nếu biết làm được như vậy, thì ít ra thực trạng nước ta không đến nỗi nào, còn nhiều hơn nữa thì chẳng phải đất nước được cường thịnh, nhân dân được hạnh phúc đó sao?..
Cây mỗi hoa, nhà mỗi cảnh. Nhưng điều tốt đẹp tại sao không tìm hiểu để làm theo?
[QUOTE=10520210;9018]Thiết nghĩ ở đây chúng ta đều là những sinh viên đã trưởng thành và đang học tập để có ngày đóng góp cho xã hội, đều có phẩm chất đạo đức tốt và ý thức cao, chứ không phải là những trẻ em còn ngây thơ nữa… Nói ra những điều này không phải là khoe khoang hay trách móc gì quá đáng, mà là cảnh tỉnh những người như chúng ta đây về thực trạng của đất nước mình. Nếu thực sự muốn cầu tiến, thì nghe nhiều người nói như vậy nên biết là thực trạng nó trầm trọng đến mức nào mới bị phản ánh như thế chứ!
Còn với một số người, mình có cảm giác như người ta ác cảm với nước Mỹ. Nghe so sánh như vậy đôi khi dựa vào cái nhìn quá chủ quan rồi cố gắng biện minh. Tuy nước Mỹ đã xâm lược nước ta 30 năm trời, gây bao nhiêu đau khổ cho cha ông, nhưng những hành động đó có phải do tất cả người Mỹ muốn gây nên không? Có phải những người đã biểu tình đòi trả lại nền hòa bình cho chúng ta gây nên không? Hay là chỉ bộ phận giai cấp cầm quyền?
Thế nên, mình nghĩ chẳng bao h nên quan tâm ai chỉ lỗi mình, hãy nên coi lại mình đã mắc lỗi gì. Nếu biết làm được như vậy, thì ít ra thực trạng nước ta không đến nỗi nào, còn nhiều hơn nữa thì chẳng phải đất nước được cường thịnh, nhân dân được hạnh phúc đó sao?..[/QUOTE]
Ở đây không dính dáng gì đến chuyện Mỹ xâm lược. Cái kiểu chỉ ra lỗi bằng cách so sánh với những câu hỏi tu từ dạng như “tại sao A tốt, mà B xấu” này đang được lạm dụng và trở nên rất là nhàm chán. So sánh vậy chi vậy? Chả lẽ bây giờ muốn dân Việt Nam ra đường “quên” khóa cửa cho nó giống Mỹ? Kiểu so sánh này không nhằm mục đích tâng bốc A thì chỉ nhằm hạ thấp B.
Kết luận rút ra là gì? Ý thức làm người của người Mỹ cao, ý thức làm người của người Việt Nam còn cả 100 năm mới bằng được! Vậy đó, cả một bài dài thoòng loòng với đầy những dữ kiện mập mờ chỉ để rút ra một cái kết luận chung chung vậy sao. Bài dạng này đọc vài bài để phản tĩnh thì được, nhưng cái vấn đề ý thức dân ta kém thì chúng ta biết hết cả rồi. Cái cần bây giờ là những bài phân tích tại sao như vậy? Và những điều cụ thể nào cần phải làm dể khắc phục tình trạng đó.
Mình không tin là ở Mỹ cửa không thèm khóa, ở đâu cũng vậy, cũng có kẻ tốt người xấu, người này người kia.
Anh có đọc hết bài chưa vậy? Đâu phải bài viết nói hoàn toàn người Mỹ không có người xấu.[QUOTE=08520521;9063]Mình không tin là ở Mỹ cửa không thèm khóa, ở đâu cũng vậy, cũng có kẻ tốt người xấu, người này người kia.[/QUOTE]
[QUOTE=09520396;9067]Anh có đọc hết bài chưa vậy? Đâu phải bài viết nói hoàn toàn người Mỹ không có người xấu.[/QUOTE]
Mình đã đọc hết, nội dung chính là nói về vấn đề đạp đức của người Việt Nam, cái vụ hành lí cú người viết bị rạch thùng và phá khóa. Nhưng mình không đồng ý với tư tưởng sùng ngoại, khen nước ngoài một cách thái quá, lấy ví dụ như giao hàng Ipad trước cửa, trong nhà có nhiều đồ đắt tiền mà quên khóa của là chuyện bình thường.