Announcement

Collapse
No announcement yet.

Có Thằng Nào Bất Hiếu Hơn Thằng Này Không?

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Có Thằng Nào Bất Hiếu Hơn Thằng Này Không?

    2c983a11a3bc85dbef649e4543154b5f_47153550.2932154916958808477301950704544n.jpg
    - Mẹ à (giọng nó đong đỏng) Bạn con toàn mua đồ hiệu mặc ko đấy, 1 cái quần của nó đôi khi bằng cả chiếc xe máy con đang đi... con xin mẹ đấy... cho con tiền mua vài bộ đi..tết đến nơi rồi mà mẹ xem con xấu xí quê mùa chưa nè ...

    - Nhưng trong tủ con còn vài bộ, vẫn còn mới lắm mà...

    - Trời... mẹ nói mấy bộ đó hả, toàn hàng đổ đóng, vài chục ngàn 1 cái, tại mẹ mua cho con thôi chứ không đời nào con mua.

    - Nhưng bây giờ làm sao mẹ có 5 triệu cho con bây giờ, nhà mình ngèo quá mà,con xem tết sắp đến rồi mà nhà mình có sắm sửa gì được đâu, nay con lại xin thêm 1 khoản tiền lớn như vậy.

    - Mẹ ơi, cái nhà mình có vác ra đường đc không, còn cái mặt con này, con phải gặp lũ bạn hằng ngày đấy, mặc đồ như con quê chết đi được.

    - Nhưng mẹ thật sự ko có tiền!!!

    - Con không biết nếu mẹ ko cho con thì con pỏ nhà đi, tự con đi tìm lấy vậy, con cũng chán sống ở ngôi nhà mục nát này lắm rồi!

    - Mẹ... thôi được rồi con cho mẹ 1 tuần đc ko ?

    - Vậy thì 1 tuần vậy... hừ

    Nó bỏ đi mẹ nó ngồi thở dài sau cuộc nói chuyện, những vết nhăn trên trán nay lại hiện rõ hơn, bà ngoái nhìn lên bàn thờ nơi có tấm hình chồng vẫn đang dỏi mắt theo bà, bà khóc, bà trách sao ông ra đi quá sớm, để lại pà vs những lo toan, bà trách sao ông ko ở lại để cùng bà san sẻ những niềm vui, giờ đây cái gánh nặng trên vai bà lại được tăng lên, thằng kon trai đang tuổi lớn lại ko muốn thua sút bạn bè, bà phải làm sao đây khi trong nhà kòn ko có được 1 đôi đũa lành lặn, cái ngèo nó đeo đuổi bà bao năm nay giờ vẫn chưa buông tha. Bà lặng lẽ cúi mặt nước mắt chảy dài.

    Vóc dáng bà nhỏ nhắn, lom khom để rửa từng cái bát cho nhà hàng, bà làm liên tục, không 1 phút ngỉ ngơi, bà chỉ bk làm càng nhiều thì sẽ có càng nhiều tiền, bà nhận thêm phần việc đan giỏ len của cô hàng xóm để kiếm thêm vài đồng vào buổi tối, bà ít ăn hơn, bà chỉ bk làm và làm.

    Có lẽ giây phút mà bà rời khỏi công việc là lúc đi hâm nóng đồ ăn cho nó, bà lo cho nó từng miếng cơm, sợ thức ăn không đủ nóng sẽ làm nó khó nuốt, sợ cái bổn phận làm mẹ chưa tròn vs con, bà lo lắng nhiều điều, việc nó đi sớm về trễ cũng làm bà đau đáu, mắt bà càng ngày càng xâu húp, tưởng chừng như không thể nhìn thất đôi mắt luôn u buồn nữa.

    - Lại là trứng ak`... hôm wa trứng luộc hôm nay trứng chiên, hôm wa canh bí hơm nay canh bầu. Mẹ à... mẹ có hâm nóng mấy món này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì kon cũng chẳng thể nào nuốt trôi, sao mẹ dè xẽn thế... mẹ xài thoáng 1 chút nữa có đc ko.

    - Mẹ... mẹ...

    - Ngày mai kon không muốn thấy mấy món trứng này nữa đâu... mẹ hiểu kon nói j` rồi đó

    Với bà nó còn hơn cả 1 đứa kon, dường như nó là 1 trách nhiệm, 1 bổn phận mà bà phải luôn hoàn thành, đã bk làm thế nó sẽ càng hư, sẽ càng ngổ ngáo, nhưng vì pà wa' thương kon nên bà đành cam chịu.

    Lời ra tiếng vào nói bà là người nhu nhược, ngu ngốc, nhưng nào có ai bk đc tấm lòng của 1 người mẹ cao cả như thế nào

    - Xem như vậy mẹ cũng kòn thương kon, hơm nay có thịt và canh rau, khá hơn hôm wa nhưng sao canh ít vậy

    - À... hồi nãy mẹ hơi đói nên ăn trước rồi, phần đó là của con.

    Để ngoài tai những lời bà đang giải thích nó cho miếng thịt vào miệng nhai ngấu ngiến, bà nhìn nó ăn mà nước mắt bà trào, bà quay mặt đi, lặng lẽ không 1 tiếng động. Bà lại tiếp túc trở lại vs công việc của mình.

    Đôi bàn tay nhám nhụi ấy bjo lại thêm những vết kim đâm vào, những lần như thế bà lại khẽ zật mình và cho ngón tay vào miệng ngậm, bà sợ cái đau lam` ba` la toáng lên làm nó thức giấc, những giây phút ấy đôi mắt bà ngồi vs ngọn đèn dầu le lói, nhìn chiếc bóng của mình chảy dài trên tường bà trò chuyện vs chiếc bóng ấy bằng những dòng sn~, bằng những cái rung ở bờ môi, bằng những giọt nước mắt căng tràn.

    Bà trách cho thân phận quá ngèo, không thể lo cho đứa kon trai được bữa cơm no trọn vẹn, bà trách sao mình vô dụng không thể cho kon mình 1 chiếc áo đủ ấm, những lúc ấy chỉ có bà cô độc, bà không bk chia sẽ cùng ai, rồi bà sợ những kon gió đầu xuân thổi wa làm nó lạnh run, bà sợ những cơn mưa lạnh làm nó thức zất vì những lỗ hỏng trên mái nhà và bà sợ, sợ 1 ngày nó sẽ bỏ bà ra đi, sợ cái cảnh không được nhìn thấy gương mặt thương iu của nó, bà bấu chặt lòng ngực mà khóc.

    - Mẹ làm j` thế sao chưa ngủ. Zọng nó chợt vang lên trong đêm

    - à... mẹ...

    - Mẹ ăn cơm ak`?

    - Uhm. Làm muộn quá nên mẹ hơi đói.

    - Trời ạ, nhà đã ngèo mà mẹ kòn ăn 2, 3 lần như thế gạo nào mà chịu nổi.

    - Mẹ chỉ ăn phần cơm thừa ở nhà hàng để lại thôi kon yên tâm.

    - Mà mẹ ăn vs j` vậy, không thấy đồ ăn, chỉ thấy bát nước thế này?

    - ak`tại mẹ đói wa', nhờ chén nước lọc này thay canh để zễ nuốt hơn đó mà, con đi ngủ đi mẹ ăn sắp xong rồi!

    Càng gần đến ngày hẹn vs nó bà càng căng sức ra, bà có gắng gượng đôi mắt yếu ớt của mình lên để chóng lại cái mệt mỏi, bà cố gắng làm cho xong hết cái giỏ này đến cái giỏ khác, cứ thế cho đến gà gáy bà mới chợp mắt đc 1 chút thì pà lại phải zậy đi, cái mệt mỏi của ngày hôm nay wa lại được cộng dồn cho ngày hôm sau, bà cố gắng quên đi tc, đôi lần bà quá yếu , chỉ bk há thật to cổ họng ra lấy sức.

    - Hơm nay đúng 1 tuần rồi đấy, mẹ có tiền cho kon chưa?

    - Mẹ có rồi nhưng kon phải xài cho thật đúng.

    - Mẹ lôi thôi wa', mà mẹ cũng hay thật đấy, 1 tuần đã kiếm đc 5tr

    - Đó là số tiền mẹ giành zụm cho tết này và số tiền những ngày wa mẹ đi làm có được, chỉ mong con bk quý trọng nó.

    - Trời, thôi mẹ đừng giáo huấn nữa, tiền của kon đâu?

    - Đây, con cầm lấy!!! ( tay pà mẹ dè dặt)

    - Sao toàn tiền lẻ thế... mà thôi cũng được, con đi đây.

    Bà đổ khụy khi nó chưa kịp ra khỏi nhà.

    - Này mẹ sao thế, không lẽ mẹ không muốn cho kon tiền mà phải giả bệnh thế. ak`, vậy thì h mẹ zữ lại đi kon không cần nữa.

    - À không (bà nói bằng zọng run run), mẹ đau bụng xíu thôi lát nó hết ak, không sao đâu kon yên tâm (tay bà ghì chak bụng, miệng bấm thật chak vào môi)

    Nó way đi vs số tiền trên tay.

    - Mẹ ak, số tiền này kon chỉ mua đc 2 pộ thôi đấy mẹ lo cố mà kiếm thêm 1 ít.

    Không có tiếng bà phản hồi như mọi ngày, im phăng phắc...

    - Mẹ ak`... kon đói rồi mẹ dọn cơm cho kon ăn đi.

    Vẫn thế... vẫn im lặng...

    - Mẹ...mẹ sao thế này?

    Nó la toáng lên khi thấy pà nằm zưới nền đất, môi tím tái khuôn mặt trắng bệch, cái lành lạnh đang zừng thoát ra khỏi người bà, nó thất thần, bế sốc bà zậy chạy vội vào bv

    - Cậu có bao h thấy muỗi trong bao tử chưa?( lời bs nói vs nó)

    - Ý ông là sao tôi không hiểu??

    - Tôi tìm thấy trong bụng mẹ cậu 1 hỗn hợp gồm cơm khô và nước mưa, kèm theo đó là rất nhiều muỗi và lăng quăng, có lẽ bà ăn cơm khô trong suốt thời gian dài làm loét bao tử, còn nước mưa kia có lẽ bà uống để zễ trôi cơm nhưng vô tình làm nhiễm trùng đoạn bao tử bị loét.

    Nó đổ gục...

    - Tôi thắc mắc tại sao bà không dùng nước sạch mà lại dùng nước mưa cùng cơm??

    - Ông nhiều chuyện wa', tôi muốn bk mẹ tôi thế nào rồi?

    Nó túm cổ áo ông bs

    - Rất tiếc, nếu mẹ cậu được đưa vào đây sớm hơn, hoặc bà đủ sức khỏe để chống lại cơn đau đó thì mọi chuyện đã khác. Tôi xin lỗi.

    Nó chết lặng, ông bs rời đi nhưng mang theo thứ quý báu nhất trần đời của nó, nó chỉ bk lặng im cho những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi, những giọt nước mắt vô vị.

    Giờ thì nó đã hiểu, bà nấu ít phần canh là để janh` thêm ít tiền cho nó và cả bát nước mưa kia nữa. Sao nó không nhận ra sớm hơn, sao nó không way lại đỡ bà khi bà gục ngã, sao nó lại bỏ đi để bây giờ nó way về thì bà đã ra đi mãi mãi, sao nó không nhận ra bà đang yếu đi từng ngày vì nó.

    Bật khóc trong im lặng, nó ôm chặt bộ đồ nó vừa mua, bộ quần áo mới được mua... bằng chính mạng sống của bà!!!!!!!!♥
    Nguồn: Internet

    Đọc thấy hay, cảm động leech về cho mọi người đọc. udency:udency:udency:
    Tình yêu của mẹ bao la biển cả thật.

  • #2
    ít ra thằng này còn thật thà tí, nhiều thằng dối nhà mang danh nghĩa khoác áo đi học, thực ra đi đâu ấy hoặc tới trường làm trò khỉ hợp pháp gì á; tới hồi phát hiện nỗi đau của gia đình còn nhân gấp bội.

    Comment


    • #3
      Mấy từ ngôn ngữ teen chen vào làm mất cả cái hay của câu chuyện!

      Comment


      • #4
        Một câu chuyện dù không thực lắm nhưng vẫn mang lại cảm giác thích thú.

        Comment


        • #5
          Nếu nói chuyện thì có lẽ nên lấy chuyện ông bố dạy con gái cuống Kpop nghe thực tế và đậm chất hơn
          Be different and always different
          http://archlinuxvn.org/
          http://theslinux.org
          http://lab.infosec.xyz

          Comment


          • #6
            Originally posted by 10520058 View Post
            Nếu nói chuyện thì có lẽ nên lấy chuyện ông bố dạy con gái cuống Kpop nghe thực tế và đậm chất hơn
            Ý anh nói là câu chuyện này phải không?
            Số là xóm em có 1 con nhỏ là fan của cái nhóm nhạc
            HQ gì gì đấy! Một hôm đẹp trời nọ, band ấy qua VN biểu diễn,con
            ổng đòi đi coi cho bằng được,ổng không cho,nó nói
            là nó cần cái band gì gì ấy hơn gia đình.Ổng không
            nói tiếng nào,lẳng lặng móc tiền ra cho nó,nó hí
            hửng chạy đi BD xem thần tượng.Mà ông hàng xóm
            ở nhà,ổng thay ổ khóa phòng nó(ổng kể với ba em) ,mang hết đồ đạc sách vở quăng hết ra đường,ai
            muốn lấy thì lấy(em hưởng xái được cái chặn giấy
            và con chuột máy tính!hé hé hé).VỢ ổng khóc sướt
            mướt,năn nỉ(cơ mà ông này gia trưởng lắm!nói 1 là
            1 nên bà vợ chỉ dám khóc thút thít sau khi ăn 2 cái
            táng của chả) Rồi cái ngày đẹp trời nữa lại lên,con nhỏ ấy về nhà!
            ổng cười bí hiểm rồi mở cửa cho nó(em rình! hic hic)
            ,chả biết trong nhà sao mà 15p sau em thấy con nhỏ
            đó bay(theo đúng nghĩa đen) cùng với quần áo ra
            khỏi nhà,vợ ổng thì chỉ có một bài là khóc thút thích
            chứ không dám nói gì!Lúc ra đi em ấy còn mạnh miệng là sống chết với thần tượng nữa cơ,thề
            không bao giờ quay lại Hai tuần trôi qua,bất ngờ khi em đang tập thể dục thì
            thấy bóng dáng quen thuộc ấy hiện về khu xóm
            nhỏ.Ơ! một đi không trở lại cơ mà,chọc chút thôi chứ
            tội con nhỏ đó lắm,quỳ trước cửa nhà từ sáng cho
            đến hơn 3 giờ chiều chờ ổng về má em thấy tội quá
            kêu nó qua nhà mà nó không chịu.Má nó đứng trong nhà nhìn ra khóc thảm thiết(em lại rình!)
            nhưng không dám mở cửa.Giờ G cũng đến,ổng về
            nhà ,đóng cửa lại không cho nó vào còn nó thì khóc
            lóc thảm thiết thật vừa lạy vừa xin ba nó mở cửa cho
            vào.Ông nội hàng xóm thì ngồi đọc báo,uống cà phê
            ở sân(3h chiều mà uống cà phê đọc báo!) xong rồi kêu vợ lấy đồ ăn ra dọn trước cửa ăn,bà vợ vừa
            bưng cơm vừa khóc trông tội lắm,hành con nhỏ đâu
            được 3 tiếng đồng hồ,ổng mới kêu vợ mở cửa
            cho,đưa nó chén cơm trắng,con nhỏ ăn ngoài hiên
            ngon lành,chắc là bữa ngon nhất trên đời của nó. Ổng bắt nó đi cắt tóc,nhuộm đen lại,mua mấy bộ đồ
            rẻ tiền cho nó mặc,cấm không được sài máy tính(cái
            cũ ổng đập nát),cơm ngày 3 bữa,không 1 đồng
            trong túi,tự đi bộ đến trường.Ổng qua nhà em đánh
            cờ,ba em hỏi sao ổng ác thế,ổng vừa nói vừa khóc là
            ổngt hết cách rồi,khuyên nhủ,đánh đập nó không nghe nên mới phải làm như vậy! Ba em lại
            hỏi:"không sợ nó ra ngoài bị dụ dỗ à" ổng mới nói
            nguyên tuần đó ổng xin nghỉ việc theo dõi nó,may
            mà nó về sớm không là ổng bị đuổi rồi còn vợ
            ổng ,ổng không cho bả 1 đồng nào sợ bả tiếp tế cho
            nó.

            Comment


            • #7
              Thanks for the long post and here is your potato

              Last edited by 09520019; 14-07-2012, 04:17.
              Khoảng cách giữa bạn và ước mơ của bạn là bao xa ?

              Comment


              • #8
                tất cả là ở cách giáo dục. của cha mẹ, của nhà trường, của xã hội. nếu cách giáo dục tốt mà vẫn có những đứa thế này thì bất hiếu thật. còn đọc trong truyện thì thấy lỗi cũng một phần do bà mẹ. quá nuông chiều con.
                các cụ đã nói rồi. thương thì cho roi cho vọt.
                -----------------------------
                Mai Văn Khải
                Software Engineering, University Information of Technology
                a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                Comment


                • #9
                  Originally posted by 09520133 View Post
                  tất cả là ở cách giáo dục. của cha mẹ, của nhà trường, của xã hội. nếu cách giáo dục tốt mà vẫn có những đứa thế này thì bất hiếu thật. còn đọc trong truyện thì thấy lỗi cũng một phần do bà mẹ. quá nuông chiều con.
                  các cụ đã nói rồi. thương thì cho roi cho vọt.
                  lại đổ thừa udency:... cái này là nhờ công của facebook, forum ... đấy. Chung quy là tại vì mặt trái của internet và bản lĩnh của người tiếp cận thông tin và sự vô văn hóa của những đứa share tràn lan những thứ thiếu giáo dục trên mạng :shot:.
                  Một khẩu súng giữ hai trời Nam Bắc,
                  Một dấu chân in màu đất hai miền.

                  ------------------------------------------------------

                  Comment


                  • #10
                    Không hiểu ở chỗ là chỉ khi nào khám nghiệm tử thi, hoặc nội soi dạ dày thì mới biết là trong bụng có gì. Không lẽ người yếu yếu sắp chết đem vô bác sĩ cho nội soi hoặc khám nghiệm tử thi luôn???? :brick: truyện gió dữ quá.

                    Comment


                    • #11
                      Originally posted by 08520229 View Post
                      lại đổ thừa udency:... cái này là nhờ công của facebook, forum ... đấy. Chung quy là tại vì mặt trái của internet và bản lĩnh của người tiếp cận thông tin và sự vô văn hóa của những đứa share tràn lan những thứ thiếu giáo dục trên mạng :shot:.
                      đây không phải là đổ thừa à anh?
                      Nếu giáo dục tốt ngay từ nhỏ, thì mọi truyện sẽ tốt hơn rất nhiều. và dường như hiện thấy nhiều bậc phụ huynh đang quá nuông chiều con mình!
                      Last edited by 09520133; 15-07-2012, 00:39.
                      -----------------------------
                      Mai Văn Khải
                      Software Engineering, University Information of Technology
                      a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                      Comment

                      LHQC

                      Collapse
                      Working...
                      X