Announcement

Collapse
No announcement yet.

Con… trượt rồi bố ạ.....

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Con… trượt rồi bố ạ.....

    Con… trượt rồi bố ạ. (From: Quà tặng cuộc sống)

    Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

    Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn.

    Bữa cơm tối nay có cá kho, bố đánh dưới ao lên nhưng nó ăn không thấy ngon. Hình như bố cũng vậy.

    - Không đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.

    Nó quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:

    - Con hết buồn rồi, bố đừng lo.

    Đêm, nó trằn trọc không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên nó không muốn tiếng trở mình của nó làm mẹ thức giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Nó nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình…

    Nhưng nếu nó đi học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. Với nó, mạng sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

    - Bố à, chắc sang tháng sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho… đỡ buồn.

    Nó nhìn bố thăm dò. Thực ra là nó đang nói tránh cái điều mà nó nghĩ: phải đi làm để có tiền đỡ đần cho bố. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:

    - Cũng được con ạ.

    Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì nó ở vị trí trung tâm thành phố, lại là đại lý lớn nên rất đông khách. Bận bịu với việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn. Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:

    - Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.

    Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng:

    - Tại sao con lại nói dối bố?

    Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:

    - Con… xin lỗi bố… nhưng bố ơi, làm thế nào mà con có thể đi học được khi mẹ đang bệnh? Làm thế nào mà con có thể để bố một mình vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con cần phải làm những việc quan trọng hơn. Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ là đi sau các bạn vài bước thôi.

    Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc nước.







    Xin chia sẻ với những bạn không may mắn trong năm nay udency:
    Last edited by 09520281; 30-07-2012, 22:51.
    Facebook: Kiều Thắng
    Google Plus: Kiều Thắng
    Thông tin về du học các nước: Du học.


  • #2
    Cảm động quá đúng là đời thì lắm trớ trêu! mỗi người mỗi cảnh

    Comment


    • #3
      Rơi nước mắt....Cộng đồng FB đang share bài này rất nhiều.
      Lê Hà Nam - 097 5454 248

      Comment


      • #4
        Đại học không phải là con đường duy nhất cho những người "tài giỏi"!!!
        University of Information Technology - Faculty of Computer Engineering
        [ E ] 09520401@gm.uit.edu.vn || dangdx.es@gmail.com
        [ F ] https://www.fb.com/dangdao261
        :happy:

        Comment


        • #5
          Đến giờ mình vẫn nghĩ là tại sao ngày đó mình lại đậu đại học

          Comment


          • #6
            Originally posted by abcv
            Đây chỉ là một câu chuyện thôi mà có phải ngoài đời đâu mà bạn.Cái này ăn thua gì so với những cuộc thảm sát người do thái làm mất mát bao nhiêu nhân tài của thế giới

            Như vậy có đến 50% đóng góp cho sự tiến bộ của loài ngưởi chỉ do 0.21% dân số đảm nhiệm
            Mà chiến tranh Mỹ và Việt NAM kéo dài có 21 năm thôi mà có lâu lắm đâu thì xảy ra nhiều cuôc mất mát đau thương lắm
            Đời thật cũng không hiếm những chuyện như thế đâu bạn, chủ topic đăng bài nãy để vài bạn thi ĐH không may mắn trong năm nay có cái nhìn tích cực hơn thôi, tự nhiên bạn bay vào nói những chuyện rất đúng nhưng không phù hợp với hoàn cảnh này gì cả. :doubt:
            --Contact me--
            + Gmail: dthoang92@gmail.com
            + Skype: hoang.doan212
            Life is a Series of Choices. Life is a Series of Experiences

            Comment

            LHQC

            Collapse
            Working...
            X