Announcement

Collapse
No announcement yet.

[Truyện ngắn] Sống Thử

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • [Truyện ngắn] Sống Thử

    Sống thử có thật sự cần thiết không?

    -----------
    ( 1 câu truyện có thể nói là xảy ra rất nhiều trong cs hiện nay, và nó cũng thành thực trạng với các bạn trẻ, các bạn gái nếu có thể hãy đọc qua và tránh cũng như suy nghĩ kỹ về nó nhé, còn các bạn trai là người nên đọc nhiều hơn ai hết, có lẽ là vì người mình yêu, vì mình là trụ cột gia đình !)



    * * *



    - Tao chẳng phải là tiền để mà ai cũng yêu!



    - Ừ, mày không phải là tiền. Tao cũng chẳng phải là vàng. Là hai con dở hơi, mùa đông ăn kem ngồi bờ hồ hóng gió.



    - Haha....Đời mà, mày không hưởng thụ chẳng ai hưởng thụ giúp mày đâu.



    - Thế mày định hưởng thụ đến bao giờ?



    - Ừ. Nốt hôm nay!



    - Mày nghĩ là mày thực sự ổn chứ?



    - Ừ, đến lúc tao lại phải về "nhà" rồi.



    Mai đứng dậy, hét một tiếng to. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA



    Nhếch mép, cô khẽ cười.Taysờ vết bầm trên má. Vẫn hơi buốt đau. Chân đá những nhánh cỏ dại, xẹp xuống rồi lại bật lên kiêu hãnh. Mai lại cười. Đến cái thứ cỏ dại kia còn bền bỉ, huống hồ là cô, là người có thể nhổ tận rễ gốc cỏ ấy. Cúi thấp xuống, cô với tay nhổ một nhánh cỏ gianh



    - Á.



    - Con ngốc này, có phải cỏ nào cũng oặt ẹo đâu. Có sao không?



    - Không sao, xước chút thôi. Mai cười thành tiếng nhưng mặt lại nhăn nhó. Đưa ngón tay xước lên vết bầm, Mai lẩm bẩm trong miệng : - Đau.



    ***



    Bước lên những bậc thang sứt mẻ.Taycô miết miên man trên tường cũ. Đã có lúc cô nghĩ căn hộ tập thể này là tổ ấm, là hạnh phúc mãi mãi. "Nhà" ở kia, cánh cửa xanh khép hờ. Có lẽ Quân đang ở nhà. Cô dừng bước, lưỡng lữ định quay đi nhưng Quân bước ra khỏi cửa. Hít một hơi sâu, Mai bước về phía trước "Cũng đến lúc phải đối mặt rồi"



    - Cô cũng biết đường mò về nhà à?



    - Anh không lên lớp à?



    - Tôi đang hỏi cô. Ai cho cô vặn lại tôi? Quân hằm hè.



    Mai không nói gì, chỉ lặng lặng bước vào nhà.



    - Con đĩ này. Tao hỏi mà mày không trả lời hả? Quân kéo giật tóc Mai lại, gắt hẳn lên. Gạt tay Quân ra, Mai cố giữ giọng điềm đạm để trả lời :



    - Anh ăn nói tôn trọng tôi một chút.



    Bốp.- Này thì tôn trọng. Mày có tôn trọng tao không mà tao phải tôn trọng mày?



    Thêm một lần nữa, Quân đánh thẳng vào mặt Mai không thương tiếc. Đưa tay lên má xoa vết bầm, Mai nhếch mép cười. Cô đi nhanh vào phòng. Chốt chặt cửa lại.



    - Con đĩ kia! Tao chưa nói xong! Mày ra đây.



    ****



    Anh đấy - Quân, người Mai đã từng rất yêu thương. Tình yêu chẳng vội vã nhưng bình yên. Và có lẽ, nếu cứ mãi như vậy thì hay biết mấy. Cái ngày Mai với Quân dọn về ở cùng nhau, Lan nhìn Mai ái ngại : - Có nên như vậy không?



    - Mày lạc hậu quá đi, chỉ là sớm hơn dự kiến thôi, sớm muộn gì tao với anh ấy chẳng cưới nhau.



    - Ừ.



    - Không phải lo cho tao đâu, mày cũng biết anh Quân là người tốt mà. Mai vòng tay ôm lấy Lan như thể hai đứa xa nhau mãi.



    - Ừ.



    Mai thích cảm giác mỗi khi tan học vòng qua chợ, mua thứ gì đó tươi một chút, nấu những món ăn đơn giản, nhưng cô biết chắc, Quân sẽ ôm cô vào lòng, mà thủ thỉ rằng : - Em nấu ăn ngon nhất. Em đúng là sinh cung Con cua thật.



    - Ơ, con cua của anh ý là gì đấy?



    - Thì là con cua. Quân nói rồi đi ra phía giá vẽ, lôi ra bức tranh Con cua anh vẽ tặng cô nhân dịp sinh nhật.



    Đến một hôm, Quân về muộn hơn mọi ngày, nhưng trông anh có vẻ vui.



    - Hôm nay có gì mà anh vui vậy? Bản thiết kế được đánh giá tốt à anh?



    - Ừ, còn hơn cả thế ý?



    - Là sao ạ?



    - Ừ, thầy chấm 98 điểm, mấy thằng bạn trêu anh, bảo đánh con đề. Còn có năm phút là đóng cửa, anh ghi thử. Ai ngờ trúng thật.



    - Anh đánh đề á? Mai tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Quân.



    - Ừ, chơi vui thôi mà. Có hai mươi ngàn. Giờ cầm về cho em triệu tư này. Quân đặt mấy tờ tiền mới cóng lên bàn. Mai nhìn, khẽ thở dài.



    - Lần sau anh đừng chơi nữa nhé. Nhỡ quen mà mê.



    - Ôi dào, em cứ lo xa. Thôi ăn cơm đi, anh đói rồi này.



    Mai cứ nghĩ, Quân sẽ biết dừng lại. Đôi khi Quân về muộn, nhưng anh lại khéo léo dỗ dành cô, nên cô cũng không nghĩ rằng anh đề đóm, chỉ là mải mê bạn bè thôi.



    - Em này. Tháng này, mình còn bao nhiêu tiền?



    - Hơn hai triệu. Sao vậy anh?



    - Ừ, thằngNamnó trễ học phí, trường mới thông báo. Nó muốn vay anh một ít.



    Mai nhớNam cũng là bạn khá thân củaNam, điều kiện gia đình không tốt lắm nên hay trễ học phí. - Anh ấy cần bao nhiêu ạ?



    - Còn thiếu bốn triệu. Nhưng mình có ít, cho vay ít. Còn hội thằng Bình cũng góp vào cho nó vay mà em.



    - Vâng, anh cầm lấy này. Anh bảo anh ấy cứ từ từ trả cũng được. Tháng này em bảo mẹ gửi tiền sớm một chút cũng không sao. Mai không ngại ngần mở ví đưa cho Quân triệu rưỡi.



    - Ừ, anh biết rồi. Anh qua chỗNamluôn đây.



    Hôm đấy Quân chẳng về ăn tối. Mười hai giờ đêm. Những bước chân nặng trịch dọc hành lang. Bình đang dìu Quân những bước loạng choạng. Mai chạy vội ra đỡ Quân.



    - Hôm nay các anh có vụ gì mà uống nhiều vậy?



    - Ờ. Mừng Quân nó trúng con đề. Mà Quân nhà em số đỏ thật đấy. Đánh con đề, trả nợ cả tháng.



    - Há! Mai ngạc nhiên, để Quân nằm trên giường rồi chạy với theo Bình.



    - Anh Quân nhà em đánh đề à anh?



    - Ơ, anh không nói gì hết nhé. Thôi anh về đây. Muộn lắm rồi. Bình chạy nhanh ra khỏi nhà, rầm rầm xuống cầu thang.



    Pha cho Quân một cốc trà gừng, thay cho anh bộ quần áo mà lòng cô ngổn ngang suy nghĩ. Quân nằm bên cạnh tay đập lên đập xuống "Dzô! Dzô! Cạn". Một đêm Mai mất ngủ. Sáng hôm sau, cô dậy sớm hơn mọi ngày, nấu bát cháo nóng rồi đi học. Không để lại lời nhắn gì cho Quân. Tỉnh dậy thấy mình ở nhà, bát cháo trên bàn còn nóng hổi, Quân bất giác mỉm cười.



    - Alo. Bình à?



    -........



    - Ừ. Không sao, hơi mệt.



    -.......



    - Cái gì? Mày nói cho Mai à?



    -........



    - Lỡ cái gì không lỡ. Sao mày lại lỡ chuyện ấy?



    Cúp máy, Quân lo lắng nhắn tin cho Mai "Trưa em về nhà ăn cơm nhé. Yêu em."



    Tin nhắn của Quân chẳng làm Mai bớt giận bớt lo. Là cô sợ anh mải mê mà quên việc học, rồi tiền bạc của bố mẹ. Nhưng khi về đến nhà, cô không thể không nhoẻn miệng cười khi góc nhà là bình tỉ muội sặc sỡ.



    Trên bàn, bày những món ăn nóng hổi, có vẻ rất ngon. Quân bất ngờ ôm cô từ phía sau, hôn lên má.



    - Em về rồi à?



    - Anh hứa đi, từ sau không đánh đề nữa.



    - Ừ, anh hứa mà.



    Lời hứa của Quân khiến Mai an tâm phần nào. Nhưng...



    - Mai à. Em còn bao nhiêu tiền?



    - Hai triệu hơn.



    - Vậy thôi à? Tiền em để đổi máy tính đâu?



    - Mới có năm triệu.



    - Em vay thêm giúp anh mười triệu được không?



    - Anh có việc gì mà cần nhiều tiền vậy?



    - Anh...



    - Anh lại đánh đề à? Mai hỏi ý thăm dò



    - Em vay giúp anh đi. Nét mặt Quân đầy vẻ sốt sắng.



    - Anh hứa với em là không đánh đề rồi nữa mà.



    - Không giúp thì thôi. Quân quay lưng, đi thẳng ra khỏi nhà, chẳng thèm liếc nhìn mâm cơm Mai sắp. Hôm ấy là sinh nhật anh.



    Quân bỏ đi cả đêm không về. Mai thức trắng chờ đợi, mắt cô sưng lên bởi nước mắt và sự mệt mỏi. Sáng hôm sau, tiếng đẩy cửa khiến cô lao ra khỏi ghế. - Anh về rồi ạ.



    Quân chẳng nói chẳng rằng.



    - Anh ăn gì chưa? Có nước nóng, anh tắm đi, em hâm lại thức ăn nhé.



    - Cô không cần phải lo cho tôi. Quân nằm vật ra giường, chẳng thèm cởi giày.



    Hôm sau, Mai lại đi học sớm, để lại trên bàn chiếc phong bì và dòng chữ ngay ngắn "Em chỉ vay vội được năm triệu, với năm triệu đổi máy tính. Anh dùng tạm. Đừng đánh đề nữa anh nhé„. Tỉnh dậy, Quân cầm tiền, cười khẩy rồi lại đi. Giữa trưa, Quân nhắn tin cho Mai "Em à, cố lo nốt cho anh thêm mười triệu nữa nhé.„. Đọc tin nhắn, nước mắt Mai lưng tròng. Cô vội vã lau đi, sợ người khác nhìn thấy.



    Từng bước chân nặng trịch bước lên cầu thang. Cánh cửa hững hờ khép. Chắc Quân đang ở nhà. Cô khẽ thở dài.



    - Em về rồi à? Có vay được tiền cho anh không?



    - Em chưa vay được. Em mệt quá, đi nghỉ đã.



    - Cô....Cô không muốn giúp tôi phải không? Cô thấy tôi khổ là tránh tôi chứ gì? Quân bỏ nhà đi. Cánh cửa dập lại một cách tàn bạo.



    Mai ôm tấm thân hao gầy, ngồi lặng căn nhà nhỏ bé, lạnh lẽo, đơn sơ. Bóng tối dần buông. Quân đang đi bộ về nhà.



    - Anh về rồi ạ.



    - Ừ.



    - Xe anh đâu?



    - Cầm rồi. Quân ngồi xuống ghế, đơm bát cơm, và vội. Chẳng chờ Mai. Cô lặng lẽ ngồi xuống đối diện. Gắp vào bát Quân miếng thịt. - Anh ăn đi. Mai anh lấy xe em mà đi học.



    ****



    "Anh định qua đón em, nhưng có việc. Xin lỗi em nhé.„
    Ngồi ở hàng nước phía xa, Quân gửi tin nhắn cho Mai. Thở dài, Mai đang nói chuyện với tên nào đó, cô khẽ cười.
    - U ơi! Cho con điếu Vina. Ghi cho con con 57, 20 điểm nhé.



    Mai về đến nhà, Quân ở nhà nhưng căn phòng lại tối om.



    - Cô về rồi à?



    - Anh sao vậy? Căn phòng bừa bộn, đồ đạc rơi vỡ khắp nơi. Lăn lóc chai vorka trên nền



    nhà.



    - Sao anh lại uống rượu vậy? Cô hỏi tiếp.



    - Sao tôi uống rượu hả? Cô đi hỏi cô ấy? Vâng, giờ tôi nghèo, giờ tôi là con nợ. Cô cần đếch gì tôi. Mà cô cũng đong đưa gớm thật. Sáng chiều đã có thằng giai khác.



    - Anh nói gì, em không hiểu.



    - Cô không hiểu? Thế chiều nay cô đong đưa tươi cười với thằng nào?



    - Anh buồn cười thật đấy.



    - Vâng tôi buồn cười. Tôi đáng cười lắm phải không? Đồ đĩ!



    - Anh...



    - Cô cút ngay ra khỏi nhà tôi. Cút!



    Quân giơ tay lên cao, tát Mai mạnh như trời giáng, cô loạng choạng va vào tường. Chiếc nhẫn trên tay Quân rạch một vết trên khuôn mặt cô. Nước mắt lã chã rơi. Cô chạy ra khỏi nhà. Ngoài đường, ánh đèn lờ mờ. Mai bước những bước thật chậm. Rồi cô ngồi lại vệ đường, gọi cho Lan.



    - Mày sao thế này? Có chuyện gì vậy? Lan đỗ xịch xe trước mặt con bạn, hốt hoảng khi thấy dáng vẻ Mai khi ấy. Mai chạy lại ôm chầm lấy Lan, khóc nức nở.



    ****



    "Anh nhớ em nhiều....Em về trả tiền nhà đi. Yêu em nhiều." Tin nhắn đầu tiên mà Mai nhận được sau ba ngày rời nhà. Cô vục mặt vào chăn.



    - Mai này. Mai cầm lấy đi.



    - Thế này có tiện không Hoàng? Quỹ lớp...



    - Không sao, Mai cũng viết giấy cam kết rồi mà. Cả địa chỉ nhà Mai ở đây rồi, không sao đâu.



    - Ngại quá...



    - Ngại gì. Đừng để chuyện tiền nong ảnh hưởng đến việc học. Mình thấy dạo này Mai lên lớp mất tập trung lắm.



    - Ừ, cảm ơn Hoàng nhé.



    "Đồ đĩ, cô không về trả tiền nhà mà đi đong giai như vậy à?„ Tin nhắn thứ hai, sau bốn ngày Mai rời nhà.



    Mùa đông đến, mùa đông năm nay lạnh thật. Co mình trong chiếc chăn, Mai thở dài. "Mùa đông ơi mùa đông! Mai nói Mai không thích mùa đông đâu. Vì thế, mùa đông đừng đến nữa nhé." Quân ngước lên trời, giả giọng trẻ con. Mai khẽ cười vì dáng vẻ ngộ nghĩnh của Quân khi ấy. Mai chìm vào giấc ngủ. Đôi mắt cô đã quá mệt mỏi rồi.



    ****



    - Lan à.Tao muốn ăn kem.



    - Ừ,đi.



    Mai ngồi thừ ra bên bờ hồ. Có lẽ đã đến lúc cô phải quyết định.



    - Tao chẳng phải là tiền để mà ai cũng yêu!



    - Ừ, mày không phải là tiền. Tao cũng chẳng phải là vàng. Là hai con dở hơi, mùa đông ăn kem ngồi bờ hồ hóng gió.



    - Haha...Đời mà. Mày không hưởng thụ chẳng ai hưởng thụ giúp mày đâu.



    - Thế mày định hưởng thụ đến bao giờ?



    - Ừ, nốt hôm nay!



    - Mày nghĩ là mày thực sự ổn chứ?



    - Ừ, đến lúc tao lại phải về "nhà" rồi.



    Nhìn lại những đồ vật, những tấm ảnh trong căn phòng. Nước mắt Mai lại rơi. Cứ ngỡ cô đã sống thật, nhưng cũng chỉ là sống thử mà thôi. Xách chiếc túi với những thứ đồ thuộc về mình, cô bước ra khỏi phòng. Quân đang ngồi ngoài kia. Mai lặng lẽ đặt phong bì lên bàn.



    - Đây là tiền nhà tháng này. Và cả tiền để anh lấy xe về nữa.



    Quân điềm nhiên mở phong bì, đếm tiền. Rồi ngần ngừ...Cạch. Quân đặt chìa khóa xe lên bàn.



    - Xe cô đây. Quân đặt lên bàn chìa khóa xe Mai.



    Cô lạnh lùng nhặt lên. Quay lưng bước đi.



    - Tôi đã từng rất yêu anh.



    Mai bước ra khỏi căn nhà ấy. Nơi mà cô nghĩ đó là hạnh phúc lâu dài, tình yêu mãi mãi.



    Gió thổi ngược. Chiếc xe lao đi giữa đường tấp nập.



    Người ta..... chỉ quen biến tình yêu thành nỗi đau mà không học cách biến nỗi đau thành tình yêu



    Người ta.....thích sống thử....mà chẳng một lần thử cho thật sống



    Con đường phía trước còn dài. Nỗi đau đằng sau không ngắn....Nhưng ngày mai vẫn đến....cũng đến lúc Mai phải thử một lần thật sống, sống thật cho chính mình...



    * * *
    (The end - Sau khi bạn đọc xong câu truyện này? Có lẽ điều đầu tiên là bạn thương cho người con gái trong truyện? Đúng là cs vẫn luôn có những hoàn cảnh, họ đã yêu nhau, rất yêu nhau đấy chứ, nhưng vẫn k vượt qua đc cái gọi là cs cơm áo gạo tiền, nếu bạn mong muốn có 1 gia đình thì hãy suy nghĩ thật kỹ để cs k phải đi vào bế tắc như câu truyện trên nhé.
    Nguồn: Facebook

  • #2
    Câu chuyện rất ý nghĩa! Thanks bạn!

    Comment


    • #3
      Đa số do đàn ông thiếu trách nhiệm mới dẫn đến những chuyện đau lòng trong gia đình :go: (phụ nữ có nhưng ít hơn)

      Comment


      • #4
        Người ta..... chỉ quen biến tình yêu thành nỗi đau mà không học cách biến nỗi đau thành tình yêu



        Người ta.....thích sống thử....mà chẳng một lần thử cho thật sống
        ý nghĩa thật đấy
        Đặng Thị Kim Luyến
        kimluyen.ce@gmail.com
        (+84)169.790.1226
        University of Information Technology (UIT)

        Comment


        • #5
          Còn nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: "Em nhớ anh!" Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau.
          Khi đó, anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, trái tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô.

          Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát, còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.

          Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện, nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy.... Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh.Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động...Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều:
          "Em đang ở đâu thế?"
          "Em đang trên xe buýt".
          "Bao giờ anh về đến nhà?"
          "10 phút nữa".

          Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới.
          Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau.

          Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy. Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất...Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không? Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn:
          "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!"
          Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi. Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà.
          Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ đó chính là vợ anh. Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình.Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi:
          "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?"
          Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại:
          "Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi".
          Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy.Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!

          Last edited by 12520799; 26-08-2012, 08:26.
          Đặng Thị Kim Luyến
          kimluyen.ce@gmail.com
          (+84)169.790.1226
          University of Information Technology (UIT)

          Comment


          • #6
            @12520799: câu chuyện của bạn cho mọi người muốn biết đâu là cảm giác nhất thời và đâu là tình yêu thật sự của mình. Thanks for sharing.

            Comment


            • #7
              Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.Khi gạo nấu thành cơm rồi thì đường ai nấy đi )))

              Comment


              • #8
                Originally posted by 11520541 View Post
                Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.Khi gạo nấu thành cơm rồi thì đường ai nấy đi )))
                cái này là quan niệm của những bạn lo "Sống thử" thôi bạn à!
                Đặng Thị Kim Luyến
                kimluyen.ce@gmail.com
                (+84)169.790.1226
                University of Information Technology (UIT)

                Comment


                • #9
                  cả 2 câu chuyện hay lắm

                  Comment


                  • #10
                    rất ý nghĩa, cs lúc nào cũng có nhiều cám dỗ, những có người thành công, có người thì thất bại, tất cả cũng chỉ do bản thân mình thôi.
                    ..........(-_-) đợi một giấc mơ..........(^_^)..............

                    Comment


                    • #11
                      Ôi cũng đã đọc xong ko ngờ nó lại lôi mình vào thế này. Hãy nên hành động có suy nghĩ và cuộc sống sẽ đưa bạn đến những con đường khác khi bạn ko tự chủ được bản thân. Hãy chăm lo cho bản thân bạn thật tốt trước khi nghĩ bạn có thể chăm sóc cho ai đó. Nếu việc làm chưa ổn định thì đừng nên nghĩ đến việc sống thử nha.
                      Ola:shock:la:choler:

                      Comment

                      LHQC

                      Collapse
                      Working...
                      X