Ô kìa nguyên khí quốc gia!

(Dân trí) - Bố vẫn căn dặn con nguyên khí của quốc gia là sức sống của dân tộc, mà hiền tài là nguyên khí của quốc gia, nguyên khí thịnh thì thế nước mạnh, nguyên khí suy thì thế nước yếu. Vậy nên, yêu nước thì cố mà học để thành người tài phụng sự đất nước.

(Minh họa: Ngọc Diệp)

  • Ông ạ, Trước kia tôi cứ tưởng có nhiều tiền bạc là có tài sản lớn, nhưng giờ nhìn con ông, ngẫm thấy trên đời này tài sản lớn nhất của người ta là con cái. Đầu tư cho con là khôn ngoan nhất và ông đã bỏ ra bao nhiêu công sức, chi tiêu bao nhiêu tiền bạc để chăm lo được cho đứa con trai học hành giỏi giang như thế, khâm phục! khâm phục!
  • Ôi dào, đổ xuống sông xuống biển hết!
  • Lạ! Con ông ở cấp học nào cũng luôn đứng đầu lớp. Kết quả như vậy còn mong gì hơn nữa!
  • Tôi bảo đổ xuống sông xuống biển hết.
  • Đồ chừng là ông bà đuối sức rồi, không có tiền đầu tư tiếp nữa, đành buông sao?
  • Không phải thế. Đắng lắm! Con tôi bỗng dứt khoát không chịu dồn tâm sức vào việc học hành nữa mà dành phần lớn thời gian suốt ngày mê mải đá bóng, bơi lội, cầu lông ….. Tôi hỏi, nó bảo: Học nhiều, chẳng lợi gì mà có khi mang họa!
  • Nói bậy!
  • Tôi cũng mắng nó thế. Nó bảo: Bố vẫn căn dặn con nguyên khí của quốc gia là sức sống của dân tộc, mà hiền tài là nguyên khí của quốc gia, nguyên khí thịnh thì thế nước mạnh, nguyên khí suy thì thế nước yếu. Vậy nên, yêu nước thì cố mà học để thành người tài phụng sự đất nước. Trong trường học, con cũng được các thầy cô dạy vậy. Nhưng con hỏi bố, nhóm học sinh của thầy Nguyễn Ngọc Hải ở Trường Trung học phổ thông An Lạc Thôn, huyện Kế Sách tỉnh Sóc Trăng đoạt giải nhất cuộc thi về “Cải thiện việc sử dụng và bảo vệ nguồn nước” vừa rồi do Tổng cục Môi trường, Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức mà không có đủ tiền để ra Hà Nội nhận giải thưởng, xin tiền địa phương, địa phương không cho. Khi báo chí đăng tin thầy giáo của nhóm học sinh này phải bán đồ dùng gia đình lấy tiền cho các trò ra Hà Nội nhận giải thì địa phương lại kiểm điểm là thầy bôi xấu địa phương. Thế có phải học giỏi, dạy giỏi mà có khi mang họa vào thân không?!
    Tôi bảo: Nhưng không học, chỉ ham chơi thì sau này làm gì để sống. Nó cãi: Hỏi bố nhé, 22 bạn học sinh dự thi Olympic các môn toán, vật lý, hóa học và sinh học vừa qua đều đoạt huy chương, trong đó có 4 huy chương vàng. Mà bố biết đấy, kể từ năm 1975 đến nay đã gần 40 năm, nước ta vẫn là một nước nông nghiệp lạc hậu, chất lượng sản phẩm thấp, công nghiệp chỉ ở trình độ gia công, lắp ráp. Vậy thì các bạn ấy chính là nguồn lực trí thức sắp tới để xoay chuyển tình thế biến nước ta thành nước công nghiệp hóa, hiện đại hóa chứ gì. Nhưng thật buồn, các bạn ấy ai đoạt huy chương vàng cũng chỉ được thưởng 12 triệu, trong khi Đoàn tuyển thủ quốc gia nước ta đi dự olympic thể thao Luân Đôn 2012, ngay trước khi đi, đã nhận được lời hứa ai đoạt huy chương vàng sẽ được thưởng 1 tỉ đồng. Bố nhẩm tỉnh xem, 1 tỉ là một ngàn triệu, tức là gấp hơn 83 lần con số 12 triệu đó. Vậy không học mà chơi cũng kiếm ra tiền tỉ, sống khỏe thì tội gì phải học, bố ạ.
    [RIGHT]Nguyễn Đoàn[/RIGHT]

:funny: biết sao không… cái sự đầu tư cho cái đầu nó mang tính rủi ro cao và yếu tố hên xui… trong khi cái sự “hãnh diện” nó mang lại cũng chỉ ngang tầm với đầu tư cho những thứ khác, dễ thành công hơn… Nhìn vào số lượng và tiền thưởng của các cuộc thi chọn chân dài não ngắn ăn đứt các cuộc thi dành cho não dài là biết rồi… cái gì mì ăn liền được thì người ta làm, cái gì ko mì ăn liền được thì nó là chiến lược là kế hoạch của tương lai… mà cái tương lai đó xa lắm lắm :canny:. Tốt nhất là lo cày xong kiếm việc rồi an phận mà sống vậy :doubt:

Ở VN thì xem ra câu: Hiền tài là nguyên khí bốc hơi thì đúng hơi :sosad:
Nhiều người chê là nước ta nhiều giáo sư, tiến sĩ mà không có lấy một công trình gì cho ngon lành. Thực tế là không phải do các vị ấy không biết làm gì, mà là không thể làm. Trước có nghe anh kia kể có vị tiến sĩ đề ra một dự án có ích cho nhà nước, và làm hồ sơ xin hỗ trợ kinh phí để làm. Nộp hồ sơ lên các cấp duyệt, duyệt một hồi kinh phí được cấp chỉ bằng 50% kinh phí ban đầu, và số tiền kinh phí đó lại qua các cấp mới tới được tay nhóm nghiên cứu của vị giáo sư ấy, tới được tay của nhóm nghiên cứu thì kinh phí chỉ còn khoảng 2-3% so với đề nghị, cuối cùng là phải hủy luôn. Cứ thấy nói là “chảy máu chất xám” mà chả thấy khắc phục đâu cả. Một ca sĩ đoạt giải gì đó thì báo chí, tivi ca tụng ì xèo, trong khi hàng năm các nhân tài của nước ta đạt giải thưởng tại các cuộc thi như olympic toán học, olymlic vật lý thì chả thấy nói bao nhiêu. :sosad:

:doubt: có 1 cái vòng luẩn quẩn… muốn làm thì phải có tiền, muốn có tiền thì phải làm… mà làm kiếm đủ tiền rồi thì nhiệt huyết đam mê chẳng còn nguyên vẹn nữa… thành ra mọi thứ vẫn “Vũ như cẩn” :cry:

một khi giáo dục yếu kém thì sẽ dẫn đến tất cả các lĩnh vực khác yếu kém, giáo dục bây giờ lại đang là cái mỏ cho các loại sâu bọ đục khoét. Suy cho cùng thì cái yếu kém nằm ở người lãnh đạo!