Announcement

Collapse
No announcement yet.

Nhật ký IT

Collapse
This is a sticky topic.
X
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • [Tâm sự] Nhật ký IT

    Đời người có mừng có giận, có vui có buồn. Có những khi giữa muôn trùng bè bạn, biết chọn ai san sẻ nỗi niềm này. Chi bằng viết chúng ra cho mọi người cùng tỏ, biết đâu đấy một sớm mai thức dậy, ta mỉm cười khi đọc được comment?

    Topic này hy vọng trở thành nơi để các bạn trút vào đó những ưu tư trong cuộc sống hàng ngày bên chiếc máy tính.

    Bạn có thể copy bài viết từ blog của mình, blog của bạn bè mình rồi paste qua đây. Người xem muốn comment sẽ vào blog, facebook của chính tác giả để chia sẽ
    (cách này câu page view cũng khá tốt đấy )

  • #2
    Xin mở đầu topic bằng bài viết ban quản trị lượm lặt được từ: https://www.facebook.com/notes/d%C6%...50182743370741 :

    Sợ....

    Nhỏ đến h nó chưa bao giờ, chưa bao giờ sống trong cảm giác thế này. Thi học sinh giỏi, thi olympic, cả thi đại học nó bình thản vượt qua tất cả, nó tự tin nó có thể làm được. Thậm chí thất bại với nó, nó cũng sẽ đứng lên và làm lại.

    Nhưng chưa bao giờ chưa bao giờ nó lại sơ như lúc này... sợ sợ tất cả những thứ ko may sẽ xảy đến với nó, sợ ai đó sẽ gọi tên nó.. nó sợ bị ai đó gọi tên...
    Trường lớp là nơi nó từng ko sơ, nhưng giờ nó sợ đến trường, để rồi bị ai đó gọi "Dương Phi Long", " Long em", " anh Long",... sợ rất sợ...
    Về nhà nó cũng sợ, ".. ơi nấu cơm" ." .. ơi phụ ba làm kìa", "mang cái này qua cho ngoại", sợ và sợ, Và hôm nay nó đã lớn tiếng, nó đã né tất cả những việc đó. Nó trách mẹ nó, nhà có 3 chị em, sao cái j con cũng phải làm, cái j cũng phải có con và nó đã bỏ ngoài tai mọi thứ...

    Nó mún né tất cả, nó mún tránh mọi thứ nó phải đối mặt.. nó mún trốn đi đâu đó. nó muốn trốn đi, nó muôn đi chơi với bạn của nó, nó muốn biến mất, đi đến một nơi nó ko cần phải si nghĩ nhìu, chỉ có trời, có mây, có núi. và có những người bạn mà nó thix...
    Nó sợ bị goi tên, nó sợ bị sai làm bởi trong đầu nó đang tồn tại những cái suy nghĩ ko may, trong đầu nó còn một mớ thứ phải lo, trong đầu nó còn một nỗi sợ lớn hơn rất nhiều... nó sợ thất bại...

    Nào là thực tập, nào là tốt nghiệp nó sẽ làm j. Thời gian báo cáo thực tập sắp tới 3 4 tháng nữa, nhưng nó đi 2 công ty rồi kết quả cũng chẳng là bao. Nó lại hy vọng ở 1 công ty khác, nhưng nó lo sợ nó sẽ fail kì thi test, dù mấy lần trước thử nó đều tốt cả. Nó mất tự tin vào chính bản thân nó. nó sợ nếu lần này fail nó sẽ đánh mất cả phương hướng vì nó nghĩ đây là cơ hội cuối cho nó chăng..

    Nó đến nhà thờ, nó đến với Chúa để cầu nguyện, nó trách Chúa sao lại để con ra thế này, nó cầu cho nó vượt qua được tất cả, nó tìm lại một chút tự tin....
    Nó bùn nó lo... và nó chảy nước mắt.. nó ko khóc nức nở, nó ko yếu đuối nhưng mắt nó ko giấu được tất cả, mắt nó ko cản lại được..
    Nó lo nó sợ... chưa bao giờ nó thế này.. nó ko còn tự tin.. chưa bao giờ nó thể cả

    Comment


    • #3
      https://www.facebook.com/notes/nguy%...48601685208530

      Câu chuyện về 4 ngọn nến
      Trong phòng tối có 4 ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tỉnh đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng.
      Ngọn nến thứ nhất cất tiếng than vãn:
      “Ta là biểu tượng của sự thanh bình, hòa thuận.
      Thế nhưng ngày nay điều đó thật chênh vênh, thế giới hiếm khi im tiếng súng, người với người thậm chí vợ chồng, anh em trong 1 nhà cũng còn hằn học nhau. Ta vô cùng thất vọng vì thấy mình vô nghĩa. Thế rồi ngọn nến leo lét mờ dần cho đến khi tắt hoàn toàn”
      <Cuộc đời sẽ như thế nào nếu ko có tôi, tôi thực sự quan trọng cho mọi người!>
      Ngọn nến thứ 2 vừa lắc lư vừa kể lễ:
      “Ta là ánh sáng của niềm tin, thế nhưng dạo này ta dường như là một kẻ thừa bãi, một món hàng xa xỉ. Biết bao người chỉ biết chạy theo lối sống thực dụng ko cần đến niềm tin nữa, ta hóa ra vô ích mà”.
      Nói rồi ngọn nến từ từ tắt.
      “Ta là ngọn nến lữa của tình yêu” Ngọn nến thứ 3 hiu hắt nói…Nhưng ta ko còn đủ sức tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta ra bên lề ko còn coi trọng giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, ko thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những người ruột thịt của mình. Ta trở nên vô dụng.”
      Dứt lời phẫn nộ ngọn lữa vụt tắt.
      Căn phòng trở nên tối tăm, lạnh lẻo. Chỉ còn một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp tục tỏa sáng, nhấp nháy như ngôi sao lẻ loi, cô đơn giữa bầu trời đêm âm u. Bổng chợt cô bé vào phòng. Thấy 3 ngọn nến bị tắt, cô bé òa khóc:
      “Tại sao các bạn ko tiếp tục tỏa sáng nữa? Cuộc sống này luôn cần đến các bạn.”
      Ngọn nến thứ 4 lên tiếng:
      “Đừng lo cô bé! Khi tôi còn cháy thì có thể thắp sáng lại ba ngọn nến kia. Bởi!...Bởi vì tôi là hy vọng.”
      HY VỌNG
      Lau những giọt nước mắt còn đọng lại. Cô bé lần lượt thắp lại những ngọn nến vừa tắt!!!
      Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
      Nguyên tắc để thành công:
      1.Suy nghĩ Tích cực
      2,Cảm nhận Say mê
      3. Hành động Kiên trì
      Thành công sẽ đến.
      Chúc các bạn lun thắp sáng 4 ngọn nến này nhé. Cho dù 3 ngọn nến tắt đi nhưng bạn ko được để ngọn nến hy vọng vụt tắt đi!!!
      Chúc các bạn thành công!
      :happy:SỐNG TRONG MÁI NHÀ UIT, BẠN HÃY NHỚ :happy:
      1. Chấp hành pháp luật, tuân thủ nội quy; 2. Tích cực học tập, chủ động nghiên cứu
      3. Đi học đúng giờ, trang phục lịch sự; 4. Nhớ xếp hàng và đừng chen lấn
      5. Sống có trách nhiệm và biết sẻ chia; 6. Giữ gìn tài sản chung như tài sản của chính bạn
      7. Sử dụng tài sản, thời gian hiệu quả; 8. Khiêm tốn, lễ phép, hòa nhã, thân thiện
      9. Không xả rác để không nhặt rác; 10. Văn minh, lịch sự dù trên lớp học, diễn đàn hay mạng xã hội

      Comment


      • #4
        https://www.facebook.com/notes/wonka...17156144974891


        Hôm nay chúng tôi lại đến thăm một trại trẻ mồ côi. Đây là hoạt động hàng tháng mà tôi muốn lớp mình tham gia. Và cứ sau mỗi lần đi về, lúc nào trong tôi cũng tràn đầy những suy ngẫm.
        Sáng sớm, tới bây giờ nghĩ lại, tôi vừa thấy xấu hổ, vừa thấy ghét mình. Tối hôm trước tôi vẫn thức khuya như mọi khi, sáng phải dậy sớm, tự dưng tôi có cảm giác không muốn đi, muốn hồi lại với một lí do nào đó, để mà có thể ngủ tiếp cho đã, mặc dù đây là hoạt động do tôi đề ra. Dù biết rằng tôi nhất định phải đi, do đó suy nghĩ này tôi chỉ nghĩ chứ biết rằng mình sẽ không thực hiện nó, nhưng sau bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đáng ghét, tôi biết mình sẽ cảm thấy tiếc nếu hôm nay không đi.

        Mọi người tập trung, lên xe bus, ai nấy cũng chọn cho mình một chỗ, vì đường cũng hơi xa, nên mọi người tranh thủ đánh một giấc, và tôi cũng thế, một chuyến bus rồi một chuyến nữa, thằng DT đánh vào vai tôi: “Tới rồi kìa mày”. Mọi người bước xuống xe, đúng trước cổng trường Đại học nọ, vừa đi vừa bàn tán xôn xao, quả thật trường nó lớn vô cùng, thằng bạn tôi cười: “trường mình không bằng một cái móng tay của nó”, đứa kia: “Chưa chắc, chờ trường mình xây xong thì lớn hơn nhiều”,..Cứ vừa đi vừa nói, đi khoảng 300 mét là tới. T.A là người liên hệ trung tâm, lúc đi ổng cứ lằng nhằng với tôi: “lỡ lố số người sao C”, “tôi nói không sao đâu mà, mình đến đó không lẽ người ta đuổi về, mà sẽ không tới 20 người đâu”. Lần này đăng kí gần 40 người, nhưng đi chỉ có 20 thôi, vì Trung tâm người ta giới hạn vậy, T.A nói người ta cứ lập đi lập lại mấy lần là tối đa chỉ 20 người thôi…Vậy nên nhiều bạn đã ở nhà. Tôi chợt nghĩ Trung tâm này sao lại khó khăn thế, không biết lát nữa sẽ sao. Thật ra mỗi lần đi tình nguyện, viết kế hoạch là thế, nhưng gần đến Trung tâm, tôi lại có một cảm giác gì đó lo lo, vì không biết lát nữa mình sẽ làm gì, sẽ cho các em ăn, chơi với các em?,..Làm tình nguyện như thế này cũng không cần chuẩn bị chi tiết làm gì, quan trọng là ở tấm lòng, làm cho cho các em vui, nhưng tôi vẫn muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ,..

        Cuối cùng cũng đến Trung tâm, T.A vào nói chuyện với cô lần trước ổng liên hệ, tụi tôi đứng ở ngoài chờ, cả đám đứng tám…T.A gọi, cả đám vào Trung tâm, liếc ngang một căn phòng nhỏ tôi thấy có một nhóm bạn trẻ đang ngồi chờ, có lẽ cũng đến đây làm tình nguyện. Tụi tôi ngồi tập trung ở sảnh theo lời của Cô, nơi tụi nhỏ đang chơi, vừa ngồi xuống, một thằng bé chạy ngay đến tôi, như là thân thiết lắm, trông cậu bé rất dễ thương, đeo cặp kính cận, nhưng có lẽ cậu nói không rành lắm, tôi có hỏi tên, hỏi tuổi của em, thật đáng trách là giờ này tôi không nhớ tên em nữa, có lẽ vì chúng tôi chỉ tiếp xúc đôi chút. Em rủ tôi ra ngoài chơi, tôi có thể nghe em nói thế, em rủ tôi mấy lần, vẻ mặt em thì lúc nào cũng cười, trong rất dễ thương. “Khoan, chờ chút, chờ Cô chút em”, tôi trả lời nó thế. Thật sự tôi cũng đang chờ cô phân việc cho tụi tôi, cô đang nói chuyện với một Cô khác. Nhìn quanh, thấy mấy đứa lớp tôi cũng có bé này, bé kia, ngồi vào lòng như rất thân thiết, có lẽ ở một nơi như thế này, tụi nó thấy rất vui khi có người đến thăm.

        Một anh gọi tụi tôi ra cổng, còn một Cô khác nữa, họ nói Chúng tôi sẽ đi chung với nhóm bạn trẻ lúc nảy tôi thấy, đúng là họ cũng là tình nguyện viên, anh kia dẫn tụi tôi ra ngoài. Ra khỏi cổng rồi, tụi tôi cũng hơi bỡ ngỡ, “Sao lại ra ngoài? Không lẽ đi làm dọn dẹp mà không chơi với các em?”, tôi lại nghĩ “mình sẽ vào đây sao?” khi đi ngang một phòng khám. Nhưng không, anh đó dẫn tụi tôi đến cuối hẽm, đó là một Trung tâm khác, ban đầu tôi nghĩ thế, nhưng thật chất Trung tâm này và Trung tâm vừa rồi thông với nhau. Anh đó và Cô dẫn tụi tôi đi lên lầu, nơi có một đám trẻ lớn hơn đám trẻ lúc nảy, có đứa còn lớn hơn tụi tôi. HC đến hỏi tôi: “C, tụi nhỏ”, vừa nói vừa ra dấu “đám nhỏ nhỏ á, tụi này lớn quá, có đứa còn lớn hơn mình”. “Cô phân gì thì mình làm đó”, tôi trả lời. Tôi biết HC muốn nói sao không đến chơi với tụi nhỏ, hai đứa con gái lớp tôi có vẻ thích và quen với việc chơi với mấy đứa bé thôi. Mọi người cứ đứng chờ, chờ Cô kiu làm gì thì làm, một Chú lớn tuổi, có vẻ là Giám Đốc ở đây, đang bảo tụi nhỏ đi đâu đó, kiu từng đứa một, có đứa không chịu đi, Chú phải kiu mấy lần. Tôi hỏi T.A: “Mình làm gì đây?” - “Chờ Chú cho mấy đứa nhỏ làm gì ấy”, T.A đáp lại. Tụi tôi đứng chờ, một vài đứa khác đang giúp các em khác xuống cầu thang. Ở đây có nhiều em đi không được, nhưng trí não bình thường, nhiều em thì cơ thể bình thường nhưng lại chậm phát triển về trí não. Một thằng bé đang định đến cầu thang, tụi tôi đến giúp em đứng lên chiếc xe đẩy bằng tay. Thấy một thằng bé khác đang ở cầu thang, không có ai ở cầu thang cả, sợ nó té, tụi tôi chạy đến cầu thang. Một cậu bé rất dễ thương, tôi có cảm giác em rất ngoan ngoãn. Tôi hỏi: “Xuống được không đó em?”. Nó đáp: “Được”, rồi nó hỏi lại tôi: “Tên gì?”, một câu hỏi tuy cục ngũn, nhưng nghe lại thấy rất dễ thương, em nó có lẽ muốn hỏi tên tôi mà lại mắc cỡ nên hỏi vậy. Tôi cười: “Anh hả, anh tên C. Còn em, em tên gì?” – “T” – “Em mấy tuổi?” – “mười ba”(thật ra tôi nhớ không rõ lắm). Tự nhiên thấy thân thiết lắm, cậu bé này tạo cho tôi một cảm giác thân thiết, trông nó rất dễ thương, cả cách nói chuyện của nó cũng dễ thương nữa. Nó xuống cầu thang rất dễ dàng, đúng như chữ “Được” mà nó tự tin nói. Một cậu bé khác đến cầu thang, đó là cậu bé lúc nảy, nó cũng bị như T, nhưng nó thì không nhanh nhẹn như T, có lẽ tại nó nhỏ tuổi hơn. Tôi cũng hỏi những câu hỏi tương tự với em. Hỏi hoài mới nghe rõ cái tên của nó, em nó tên XH, mười một tuổi. Tôi hỏi một câu khác mà tôi quên hỏi T: “Em đi đâu thế em?”. XH nói: “Đi sinh hoạt”. Không còn đứa nào trên lầu nữa, bọn tôi xuống hết tầng trệt, thì ra nảy giờ Chú kia đang tập hợp cho mấy em Sinh hoạt với tụi tôi như lời XH nói. Mọi người đã xuống hết tầng trệt, thằng H bạn tôi đang định tập trung tụi nhỏ thành vòng tròn, sau đó là Chú kia cho tụi nhỏ, đám bạn tôi, và đám bạn trẻ kia tập trung thành vòng tròn, Chú ấy trông rất dạn dĩ, bắt giọng cho mọi người hát chung một bài tập thế. Một số đứa trẻ khác thì ngồi xe lăn ở ngoài vòng tròn, tôi nhận ra trong số đó có T. Tôi đến kế chiếc xe của em, cười với nó, vừa tới T đã nắm lấy tay tôi, nó lẽ phép hơn lúc nảy rất nhiều: “Anh C, chút ra ngoài anh ngồi với em nha” – “Ừ”. T nó nhớ tên tôi, nó áp tay tôi vào má, nó xem như một bờ vai, dựa vào tay tôi, rất thân thiết, như là một đứa bé đang áp vào lòng một người thân, tôi hơi bất ngờ với sự thân thiện của em. “Anh C, chút ra ngoài anh ngồi với em nha”, T nó cứ lập lại câu nói đó, như là sợ tôi sẽ bỏ nó ngồi một mình. T nó nhớ tên tôi, với một câu hỏi cục ngũn, nó đã nhớ rõ tên tôi, còn tôi, hỏi em nó bấy nhiêu câu, mà lại không nhớ nỗi cái tên em nó, tôi đang quên cái tên em nó. Tôi thấy có gì đó khó chịu, thấy lo nữa, tôi sợ lát nữa sẽ không biết sẽ nói chuyện với nó như thế nào, tôi chợt nhớ đến bài tập anh văn gần đây là nên nhớ tên người mà mình đối thoại, thay vì gọi bằng đại từ, gọi họ bằng tên thì họ sẽ cảm thấy được tôn trọng hơn, lúc trước khi học bài này, tui cười và thấy nó thật vô ích, nhưng sao lúc này lại thấy nó có giá trị, tôi quên tên em nó, nhưng lại muốn gọi em nó bằng tên, tôi lại không dám hỏi lại em nó lần nữa, sợ làm nó buồn, tôi cứ lo như thế. Tôi tự nói một mình trong lòng: “Văn, Tạo, Hùng, Thiên,…”, tôi liệt kê những cái tên, hi vọng sẽ nhớ được cái tên của em, nhưng quả thật tôi không nhớ. Thật là mừng, lúc đó, một cô ở Trung tâm nói: “T, bộ con không biết bò đến đó sao?”, Tôi mới nhớ lại tên em nó là T. Tôi thấy bớt lo, em nó đang xuống xe và bò đến chỗ mọi người. Tôi lo cất đồ, cất xong, thấy một bé khác đang ngồi ngoài vòng, tôi đến dãn vòng tròn ra cho em vào. Nhìn quanh tìm, thấy T đang ngồi góc bên kia, nó cười nhẹ, nhưng không vỗ tay cùng mọi người, nó cũng không bảo mọi người dãn ra cho nó vào. Trông nó như lạ lẫm và không muốn chơi. Tôi đến chỗ nó, dãn mọi người ra và ngồi chung với nó, nó lại nhắc lại: “Anh ngồi đây với em nha”. Cậu bé làm tôi thấy rất thân thiết, trông nó rất dễ thương và ngày càng lễ phép. Nó đặt biệt rất thích tôi, mặc dù tôi không biết lí do nhưng tôi vui vì điều đó. Chú kia giới thiệu xong, chú mời trưởng nhóm ra giới thiệu, tôi bước ra. Thật ra tôi kém về mấy vụ này lắm, tôi giới thiệu tên trường xong thì không còn biết làm gì nữa, trong đầu trống rỗng không nghĩ ra trò chơi tập thể nào, thật ra thì có nghĩ ra một số trò nhưng lại sợ không biết có hợp với các em không. Tôi bắt giọng mọi người hát bài “Bốn phương trời”, rồi lại không biết làm gì, đành chữa cháy bằng cách mới nhóm bạn trẻ bên kia ra quản trò. Cậu ta giới thiệu một hồi thì cũng bí giống như tôi, rồi lại hỏi tôi ra quản trò, tôi bí, rồi thằng H bước ra thay, nó quản mọi người chơi, các trò chơi tuy cũ, các em nó chắc cũng biết hết rồi, nhưng trông chúng rất vui, và nhiều lúc còn “đỡ” hộ tụi tôi khi bị bí. Mọi người đang chơi vui vẻ, T.A gọi tôi, tôi đến chỗ ổng, “Đây, ở đây có người cần gặp đây?”. Hai thằng bé ngồi gần T.A, một đứa trông bình thường, đứa kia thì mắt không nhìn thấy, nhưng trông hai đứa đều rất dạn dĩ và có vẻ rất quậy. Vừa đến thì một đứa đã nắm tay tôi, tự giới thiệu tên của mình, đứa kia cũng kéo tay tôi, cũng tự giới thiệu tên mình, rồi nói: “Anh, anh là trưởng nhóm hả? Anh, anh có quà lưu niệm gì cho em không?” Câu hỏi của cậu bé làm tôi hơi bất ngờ. Đứa kia lại níu tôi, nắm tay tôi, vò vò nói: “Anh, anh mua cho em cái máy nghe nhạc nha!” . Hai đứa làm tôi bất ngờ và bối rối, lúc đó tôi không biết phải làm sao, đành trả lời: “À, quà lưu niệm à, anh không có quà lưu niệm, nhưng anh có mang bánh kẹo cho tụi em” – “Hông, hông phải, em nói là quà lưu niệm kìa” – “À, cho anh xin lỗi nha, lần này anh không có quà lưu niệm, anh chỉ có bánh kẹo, lần sau anh đi anh sẽ nhớ và mua quà lưu niệm cho em”. Thằng bé bên kia lại níu tôi( thật ra thì trông nó lớn bằng tuổi tôi, nhưng nó xưng em thì tôi đành đáp lại là anh), năn nỉ: “Đi mà, đi mà anh, anh mua cho em cái máy nghe nhạc đi” – “Máy nghe nhạc hả, sao mà anh đủ tiền mua em, anh còn không có nữa nè” – “Anh mua cái máy nhỏ thôi, cái máy nghe nhạc nhỏ thôi”. Hai đứa cứ năn nỉ mãi thế, tôi cứ đáp những câu tương tự một cách bối rối. Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như thế, tôi cũng không biết xử lý sao cho phải. Ngồi một hồi, T bò tới, tôi chợt nhớ mình hứa là sẽ ngồi gần T, vậy mà giờ này tôi ngồi bên đây. T có vẻ không giận tôi, em nó cười với tôi. “T phải không?”, tôi nói với nó rồi quàng tay vào vai nó, dãn ra cho em nó vô ngồi chung. T đúng là rất ngoan, lúc này hai đứa kia vẫn còn năn nỉ tồi, T nói: “đừng cho anh, cô không cho xin đồ của người ta đâu?”, mấy đứa khác cũng nói xen vào: “đừng cho nó, xin đồ là xấu, cô không cho xin đâu!”. Hai đứa kia lát sau cũng không xin tôi nữa. Tôi cảm giác tất cả các em ở đây đểu rất dễ thương, ngoan ngoãn, hai đứa kia cũng vậy, tuy chúng năn nỉ tôi mua đồ cho nhưng cũng có thể hiểu cho các em, có lẽ các em thấy những đứa trẻ gần đó có, con nít thấy người ta có gì đương nhiên là cũng muốn có, con nít nào mà chả vậy, nên khi có người tới đây, tụi nó hi vọng mình sẽ có được thư mình thích, tôi cũng cảm thấy ngại khi mình không cho được các em. Hai đứa kia không xin tôi nữa, nhưng nó cũng không hề giận tôi, ngược lại, nó chơi với tôi rất vui, rất thân thiết. Lúc này T vẫn ngồi cạnh tôi. Nó đặc biệt thân thiết với tôi, thằng bạn tôi đến, định ngồi kế, thì T nói: “Anh qua bên kia ngồi đi, em ngồi với anh C”, tôi cũng không biết sao T lại thân thiết với tôi như thế, nhưng quả thật em rất dễ thương, ngoan ngoãn. Càng ngày nó lại cần thân với tôi hơn, như là hai anh em, nó có vẻ hiểu biết nhiều lắm. Nó hỏi tôi: “Anh học ở đâu?” – “Anh học ở Thủ Đức?” – “Thủ Đức hả?, anh học lớp mấy?” – “Anh hả, anh học Đại học”, lại sợ em nó không biết, tôi nó lại: “Anh học bây giờ là bằng với lớp 13 đó”. Nói nói: “Anh học Đại học năm nhất phải hông?” – “Hay vậy ta, sao em biết?” – “Nghe anh nói học lớp 13 là em biết rồi” – “Anh ở đâu?” - “Thì anh ở Thủ Đức” –“Hông anh sống ở đâu?” . Tôi chợt nghĩ chắc em nó hỏi quê tôi, tôi nói: “Anh ở Trà Vinh, anh ở Miền Tây á?”. Buộc miêng, tôi hỏi: “Còn em, em quê ở đâu?”, T nhìn tôi mà chưa trả lời, tôi chợt thấy hình như mình vừa hỏi một câu hỏi tế nhị, tôi nói lãng sang chuyện khác…Có thể T đi không được, nhưng em có một tâm hồn rất trong sáng, lại dễ thương và rất ngoan ngoãn. Tôi đã lỡ hỏi quê em nó, thật là ngu ngốc. Những đứa trẻ ở trung tâm này, phần lớn điều bị khuyết tật , có lẽ vậy nên những người sinh ra các em đã bỏ các em ở đây, tôi không dám hỏi thêm câu gì về em, tôi không dám hỏi mẹ em đâu, ba em đâu, những câu hỏi đó có thể làm em buồn. Với một đứa trẻ như T, có lẽ em cũng biết về hoàn cảnh của em. Có thể mẹ em đã bỏ em ở đây, từ sự thân thiết của em tôi cảm thấy như thế, nhưng em lại rất ngoan ngoãn và lễ phép. Tối khâm phục em, em có thể bỏ qua những khuyết điểm của bản thân mà vươn lên sống vui vẻ. Ban đầu nhìn thì T có vẻ khó gần, nhưng em thật chất lại tràn đầy tình cảm…Tôi thấy rất thương em.
        Từ lúc T đến ngồi cạnh tôi, tôi và T đã chơi với nhau đến cuối buổi, như hai anh em, em có vẻ gần với tôi hơn nữa. Lúc chơi trò chơi, em luôn gọi tên tôi. “Anh C quàng tay vào kìa!”, “Lên, em với anh cùng lên!”, “Anh C lên bị phạt kìa, em lên với anh”, “Hồi nảy em không lên, em không thích hú”(vì có trò chơi bị phạt là phải hú theo tay người phạt),…T cho tôi ấn tượng rất nhiều, thân thiết nữa, nhưng buổi tiệc nào cũng tàn, Cô lúc nảy dẫn tụi tôi đến, gọi tôi lại và nói đã đến giờ các em ăn cơm, bảo bọn tôi tập hợp lại và đi tham quan Trung tâm một vòng để các em ăn cơm. Tôi đến tạm biệt T: “Em ở đây ăn cơm nghen, anh đi thăm mấy em nhỏ”. “Lát nữa anh còn quay lại đúng không?”. “Còn quay lại mà”, thằng bạn tôi nói chen vào, tôi cũng nghĩ thế nên nói với T: “Ừ, lát anh quay lại”.

        Rồi bọn tôi đi đến các khu khác trong Trung tâm, Cô dặn bọn tôi chia ra mà đi, đừng đứng hoài ở một chỗ, không tốt cho các em. Tôi và vài đứa vô phòng các em bị bại não, các em ở đây hầu hết đều không nhận thức được gì, có em đầu to hơn bình thường rất nhiều. Trước kia, tôi từng nghe mẹ và các cô kể, lúc đi du lịch đã từng thấy một người mẹ, kéo đứa con với cái đầu rất to trên một tấm ván, đi khắp nơi xin cứu trợ. Lúc đó, tôi hình dung đến cảnh đó và thấy sợ, tôi từng nghĩ nếu tôi gặp những người như thế chắc tôi sợ lắm. Nhưng khi gặp các em, tôi không thấy sợ, mà lại cảm thấy rất tội nghiệp. Các em suốt ngày nằm một chỗ, không biết gì. Khi có người đến thì chỉ biết nhìn thôi. Tôi chợt nhớ đứa bé cũng bị bại não ở Trung tâm TN, lúc tôi đến, em đang nằm một mình, tôi nắm tay em, em cưới nhìn tôi cười mãi. Cứ mỗi lần nắm tay là em lại cười. Tôi không biết đó là em vui khi có người đến thăm hay chỉ là một hành động vô ý thức. Nhưng nhìn em, tôi cảm thấy rất thương, quả thật không hề có một cảm giác sợ. Tôi không nỡ đi, vì em cứ cười với tôi, khi mà tay tôi vẫn còn nắm tay em…

        Trở lại với chuyện lúc nãy, khi mà nhìn các em như thế, tụi tôi không biết làm gì ngoài nắm tay các em. Các em cứ nằm đó và nhìn tụi tôi….bọn tôi qua một phòng khác, các em ở đây có vẻ bình thường hơn. Tôi vừa vào đã thấy một đứa bé gái lăn qua lăn lại trông nôi, một cô ở Trung tâm bảo: “ẩm bé đó xuống đây”, tôi chỉ biết làm theo và ngồi chơi với các em. Các em ở đây trong có vẻ bình thường. Lúc tụi tôi tập trung hơi đông, mấy đức bé khóc toáng lên, có lẽ nó sợ người lạ . HC thì ẩm một đứa bé, đầu em có hình dáng không bình thường, nhưng em rất hiếu động,HC vừa vào đã ẩm nó, nó rất dễ thương, cứ nhún nhẩy nhún nhẩy…Ở đó được một lát thì Cô bảo chúng tôi đến nơi khác, ai cũng thấy tiếc vì thời gian ở lại với các em quá ít. HC cứ cằn nhằn rằng ẩm đứa bé chưa được bao lâu đã phải đi nữa. Ai cũng tiếc, chưa làm gì được cho các em thì phải đi nữa rồi. Lúc mọi người xuống dưới tầng trệt hết rồi, tôi, L , T.A và TT ở lại hỏi thăm cô hộ lý một chút. Lúc này tôi mới để ý có một cô gái người nước ngoài, vẻ mặt buồn, nhìn tôi, đang ẩm con ngồi trong nôi. L có gợi ý bảo đến hỏi thăm, nhưng tôi không đồng ý, tôi thấy người ta đã vào đây, và nhìn thấy cô ấy đang trong tình cảnh ấy, có lẽ sẽ có nhiều điều không muốn nói, nếu hỏi thăm chỉ làm cô ấy buồn thêm, nên tôi bác bỏ ý kiến của L rồi xuống tầng trệt. Xuống dưới thì chúng tôi được dẫn đến một phòng ăn, chúng tôi gặp lại những đứa trẻ đầu tiên, thì ra đây là phòng ăn ở kế sảnh mà ban đầu chúng tôi đến. Những đứa trẻ ở trung tâm rất ngoan, và những đứa bé này cũng vậy, rất thân thiện và dễ thương. Nhưng chơi với các em một chút thì chúng tôi lại phải đi. Cô tập trung chúng tôi ở sảnh và cám ơn. Cô cầm một tờ giấy lên, có ghi tên nhiều người, cô bảo chúng tôi thì hôm nay sinh hoạt thế là đủ rồi, cô tạm biệt và hỏi bọn tôi có muốn ghi giấy xác nhận đã đến trung tâm không. Chúng tôi từ chối và ra về, tự dưng cảm thấy sao sao, đi làm tình nguyện sao lại xin giấy xác nhận đem về trường? Chẳng lẽ đi không phải đế đến thăm các em sao?...Đi thăm các em, những người trưởng nhóm có thể điểm danh các bạn lại, để có thể ghi nhận các bạn đã có tham gia, nhưng xin giấy xác nhận có vẻ như đi vì giấy xác nhận, chứ không phải là đến thăm các em. Tôi cũng thấy bức xúc khi nhiều người thật chất đến trung tâm không phải vì thăm các em mà vì điểm rèn luyện. Nhưng tôi tin rằng, nếu các bạn ấy có vì lí do gì đi nữa, thì mỗi khi đến những trung tâm như thế này, nhất định các bạn sẽ còn muốn đến lần nữa, và lần sau là vì các lời hứa dễ thương, những tình cảm mà các em dành cho mà đến.

        Bước ra khỏi cổng , tôi nhớ tới T, tôi đã hứa với em là sẽ quay lại, nhưng bây giờ thì tôi sắp ra về, lúc đó tôi không biết làm sao, tôi muốn đến chào tạm biệt em, nhưng có lẽ giờ này em đang ăn cơm, nhưng không biết em nó có chờ tôi đến nói lời tạm biệt không, tôi không biết làm sao, cuối cùng tôi cũng ra về mà không quay lại như lời hứa, lí do em ăn cơm đưa ra thật không chính đáng, chị ngụy biện, tôi đã không quay lại tạm biệt em, có lẽ em buồn tôi lắm, bây giờ nghĩ lại thấy sao sao ấy. Không biết T nó có nhớ mình không. Nhất định mình sẽ đến thăm em lần nữa.
        Thể là chúng tôi ra về, mọi người vừa đi vừa nói rất vui vẻ, tôi đi ngang hàng với K, tự nhiên nghe K nói một mình, nhưng dường như là để tôi nghe: “Ý thức người Việt Nam thật kém!” . “Về vấn đề gì?”, tôi hỏi. K nói tiếp: “Sinh con ra rồi bỏ con như thế!”. “Có lẽ người ta cũng không muốn” – tôi nghĩ thầm. Rồi tôi nói: “Chắc lúc sinh ra họ cũng bỡ ngỡ lắm”. Không tự nhiên mà K nói như thế, thật ra chị người nước ngoài lúc nảy đã làm K nhớ đến, và suy nghĩ như thế. K nói K thấy chị ấy ngồi buồn một mình, mà không một ai đến hỏi thăm, K có đến hỏi thăm chị ấy. Chị ấy là người Pháp, con chị ấy được bốn tháng, nhưng K không dám hỏi thăm thêm, vì sợ đụng tới nỗi đau của người ta. K nghĩ cả Trung tâm có biết bao nhiêu trẻ em Việt Nam bị bỏ rơi, vậy mà có một người nước ngoài chịu ở cùng con ở trong trung tâm, K nói con chị ấy bốn tháng nhưng rất nhỏ, có lẽ có vẫn để gì đó. Tôi hiểu K đang muốn nói gì, có lẽ con chị ấy có vấn đề gì đó, nhưng chị ấy không bỏ rơi con, ở với con trong Trung tâm, lúc đó tôi chợt nghĩ tới gương mặt buồn của chị ấy lúc đó, tôi chợt thấy lời gợi ý của L là đúng, có lẽ chị ấy rất buồn, nếu được một lời hỏi thăm chắc sẽ ấm lòng hơn. Đi được một lát, K lại nói: “cứ nhớ hoài!” - “Chị nước ngoài á hả?” – “Ừ!”. Lúc đầu chỉ nhìn thấy chị ấy, có chút ấn tượng rồi thôi, nhưng khi nghe K nói, tôi nghĩ lại lúc đó ánh mắt buồn của chị ấy nhìn tôi, có vẻ như muốn tụi tôi đến chia sẻ với chị đôi lời, bây giờ tôi thấy đúng là chị ấy rất đáng thương, và là một người mẹ rất tuyệt vời, nếu lúc đó tôi nghe lời L đến hởi thăm chị đôi câu thì chắc chị sẽ vui trong lòng lắm, vì thấy còn được quan tâm. Có thể có những người mẹ đã bỏ rơi con mình, nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, có thể khi họ bỏ con như thế, họ cũng rất đau lòng, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc nên họ phải làm thế. Nhưng đối với các em như thế, có lẽ điều quan trọng không phải là tìm lại mẹ cho các em, mà là chúng ta cần quan tâm các em nhiều hơn, yêu thương các em nhiều hơn, để các em cảm nhận được tình yêu thương từ cộng đồng. Như T, T rất ngoan, có lẽ em coi tôi như một người anh trai, nên em mới thân thiết như thế, hành động em áp má vào tay tôi đã cho thấy em rất muốn được yêu thương, mặc dù bề ngoài em là một cậu bé có gì đó hơi buồn. Tôi muốn đến thăm T lần nữa…Càng ngày, tôi càng nhận ra ý nghĩa của các hoạt động tình nguyện và thấy được giá trị của cuộc sống. So với các em, chúng tôi đã may mắn hơn rất nhiều, vậy mà nhiều khi, người ta đâu có nhận ra, nhiều người có cơ thể lành lặn lại tự phá hủy nó bằng những thứ đam mê độc hại, có một cơ thể lành lặn nhưng lại không hề bằng các em, các em tuy không được lành lặn nhưng lại hiểu biết lý lẽ và rất ngoan ngoãn. Nhiều người thì có cha mẹ hẳn hoi nhưng lại không yêu thương mà còn ngược đãi họ. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng đúng là các em đã cho tôi thấy giá trị của cuộc sống. Cảm ơn các em
        :happy:SỐNG TRONG MÁI NHÀ UIT, BẠN HÃY NHỚ :happy:
        1. Chấp hành pháp luật, tuân thủ nội quy; 2. Tích cực học tập, chủ động nghiên cứu
        3. Đi học đúng giờ, trang phục lịch sự; 4. Nhớ xếp hàng và đừng chen lấn
        5. Sống có trách nhiệm và biết sẻ chia; 6. Giữ gìn tài sản chung như tài sản của chính bạn
        7. Sử dụng tài sản, thời gian hiệu quả; 8. Khiêm tốn, lễ phép, hòa nhã, thân thiện
        9. Không xả rác để không nhặt rác; 10. Văn minh, lịch sự dù trên lớp học, diễn đàn hay mạng xã hội

        Comment


        • #5
          Một câu nói mình mới nghe
          Không thử chắc là thua
          Thử chưa chắc đã thua
          Nên cuộc sống này nên thử, hi hi dù có thua thắng!
          Last edited by BiThuDoan; 27-05-2011, 19:24.

          Comment


          • #6
            Originally posted by nguoidichgioi View Post
            Một câu nói mình mới nghe
            Không thử chắc là thua
            Thử chưa chắc đã thua
            Nên cuộc sống này nên thử, hi hi dù có thua thắng!
            Có nhiều chuyện không nên thử đâu bạn.

            Comment


            • #7
              Originally posted by toannv View Post
              https://www.facebook.com/notes/nguy%...48601685208530

              Câu chuyện về 4 ngọn nến
              Trong phòng tối có 4 ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tỉnh đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng.
              Ngọn nến thứ nhất cất tiếng than vãn:
              “Ta là biểu tượng của sự thanh bình, hòa thuận.
              Thế nhưng ngày nay điều đó thật chênh vênh, thế giới hiếm khi im tiếng súng, người với người thậm chí vợ chồng, anh em trong 1 nhà cũng còn hằn học nhau. Ta vô cùng thất vọng vì thấy mình vô nghĩa. Thế rồi ngọn nến leo lét mờ dần cho đến khi tắt hoàn toàn”
              <Cuộc đời sẽ như thế nào nếu ko có tôi, tôi thực sự quan trọng cho mọi người!>
              Ngọn nến thứ 2 vừa lắc lư vừa kể lễ:
              “Ta là ánh sáng của niềm tin, thế nhưng dạo này ta dường như là một kẻ thừa bãi, một món hàng xa xỉ. Biết bao người chỉ biết chạy theo lối sống thực dụng ko cần đến niềm tin nữa, ta hóa ra vô ích mà”.
              Nói rồi ngọn nến từ từ tắt.
              “Ta là ngọn nến lữa của tình yêu” Ngọn nến thứ 3 hiu hắt nói…Nhưng ta ko còn đủ sức tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta ra bên lề ko còn coi trọng giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, ko thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những người ruột thịt của mình. Ta trở nên vô dụng.”
              Dứt lời phẫn nộ ngọn lữa vụt tắt.
              Căn phòng trở nên tối tăm, lạnh lẻo. Chỉ còn một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp tục tỏa sáng, nhấp nháy như ngôi sao lẻ loi, cô đơn giữa bầu trời đêm âm u. Bổng chợt cô bé vào phòng. Thấy 3 ngọn nến bị tắt, cô bé òa khóc:
              “Tại sao các bạn ko tiếp tục tỏa sáng nữa? Cuộc sống này luôn cần đến các bạn.”
              Ngọn nến thứ 4 lên tiếng:
              “Đừng lo cô bé! Khi tôi còn cháy thì có thể thắp sáng lại ba ngọn nến kia. Bởi!...Bởi vì tôi là hy vọng.”
              HY VỌNG
              Lau những giọt nước mắt còn đọng lại. Cô bé lần lượt thắp lại những ngọn nến vừa tắt!!!
              Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
              Nguyên tắc để thành công:
              1.Suy nghĩ Tích cực
              2,Cảm nhận Say mê
              3. Hành động Kiên trì
              Thành công sẽ đến.
              Chúc các bạn lun thắp sáng 4 ngọn nến này nhé. Cho dù 3 ngọn nến tắt đi nhưng bạn ko được để ngọn nến hy vọng vụt tắt đi!!!
              Chúc các bạn thành công!
              Hay quá thầy ơi, đúng là sông phải luôn mang theo trong mình hy vọng.

              Originally posted by nguoidichgioi View Post
              Một câu nói mình mới nghe
              Không thử chắc là thua
              Thử chưa chắc đã thua
              Nên cuộc sống này nên thử, hi hi dù có thua thắng!
              ^_^ Thử thôi chưa đủ, chỉ thử thôi cũng chắc là thua.
              Last edited by BiThuDoan; 28-08-2011, 12:23.

              Comment


              • #8
                Khi tôi 20

                Khi tôi 20...
                by Bigger Bear on Sunday, August 28, 2011 at 1:00am
                Mong chờ ngày này đã lâu, cuối cùng thì cũng đang được tận hưởng nó từng giây từng phút.. Quý lắm những khoảnh khắc như thế này, để cảm thấy ta đang lớn dần, trưởng thành dần. Và gia đình, bạn bè, những người luôn bên ta, luôn theo dõi con đường ta đi...
                Con cảm ơn bố mẹ nhiều lắm. Những ngày tháng con sống ở SG mới thấm thía lời bố mẹ dặn, càng nghĩ, con càng phải cố gắng để bố mẹ yên tâm hơn nữa về con. Con sẽ làm đúng những gì con đã hứa trước khi con xa bố mẹ.
                Cảm ơn những người anh, người chị, và những người bạn đã luôn ở bên tôi...Tôi sẽ luôn nhớ, từng người từng người 1. ^^ Chúc mọi người sẽ đạt được những gì mình mong đợi, thành công hơn nữa trong cuộc sống.
                20 thật sự là 1 điểm mốc thật đẹp, từ giờ ta sẽ có 1 cuộc sống thật mới, thật tươi đẹp ở phía trước.
                --------------------------------------------
                P/s: http://www.youtube.com/watch?v=kGgMZmLfog8
                Có thể nói đây là 1 thành công vì sau 2 ngày miệt mài, cuối cùng cũng ra được thế này.
                Nếu ai xuất hiện trong clip hoặc thấy bạn mình trong đó thì tag nha), K tag vài người tượng trưng thôi :X
                Cảm ơn mọi người một lần nữa.
                :happy:SỐNG TRONG MÁI NHÀ UIT, BẠN HÃY NHỚ :happy:
                1. Chấp hành pháp luật, tuân thủ nội quy; 2. Tích cực học tập, chủ động nghiên cứu
                3. Đi học đúng giờ, trang phục lịch sự; 4. Nhớ xếp hàng và đừng chen lấn
                5. Sống có trách nhiệm và biết sẻ chia; 6. Giữ gìn tài sản chung như tài sản của chính bạn
                7. Sử dụng tài sản, thời gian hiệu quả; 8. Khiêm tốn, lễ phép, hòa nhã, thân thiện
                9. Không xả rác để không nhặt rác; 10. Văn minh, lịch sự dù trên lớp học, diễn đàn hay mạng xã hội

                Comment


                • #9
                  Em nghĩ thế này,đừng copy như thế mất hay,của ai thì người đó post (kể cả đã post ở Blog hay 4rum khác nhưng là của bản thân) chứ copy paste thế này mất ý nghĩa của cái box "Tâm Sự"

                  Comment


                  • #10
                    Originally posted by mp3tuan View Post
                    Em nghĩ thế này,đừng copy như thế mất hay,của ai thì người đó post (kể cả đã post ở Blog hay 4rum khác nhưng là của bản thân) chứ copy paste thế này mất ý nghĩa của cái box "Tâm Sự"
                    Đầu tiên thì luôn có 1 link. Tuy nhiên sẽ có bạn có ko thể xem được do ... ko có friend. Do đó BQT cũng copy luôn.
                    :happy:SỐNG TRONG MÁI NHÀ UIT, BẠN HÃY NHỚ :happy:
                    1. Chấp hành pháp luật, tuân thủ nội quy; 2. Tích cực học tập, chủ động nghiên cứu
                    3. Đi học đúng giờ, trang phục lịch sự; 4. Nhớ xếp hàng và đừng chen lấn
                    5. Sống có trách nhiệm và biết sẻ chia; 6. Giữ gìn tài sản chung như tài sản của chính bạn
                    7. Sử dụng tài sản, thời gian hiệu quả; 8. Khiêm tốn, lễ phép, hòa nhã, thân thiện
                    9. Không xả rác để không nhặt rác; 10. Văn minh, lịch sự dù trên lớp học, diễn đàn hay mạng xã hội

                    Comment


                    • #11
                      Originally posted by toannv View Post
                      Đầu tiên thì luôn có 1 link. Tuy nhiên sẽ có bạn có ko thể xem được do ... ko có friend. Do đó BQT cũng copy luôn.
                      Đồng ý là có trích dẫn nguồn,nhưng ý em là để của người nào thì người đó gửi,chứ đừng gửi hộ ."Tâm sự" của người ta để người ta làm sẽ tốt hơn,k làm loãng 2pic

                      Comment


                      • #12
                        https://www.facebook.com/notes/nif-cool/ph%C3%BAt-x%C3%BAc-c%E1%BA%A3m/288928631124665

                        Trước buổi đón tân sinh viên hôm nay mình đã có 1 vài giây phút nhớ lại 1 năm trước, khi mình vừa mới chập chững xa rời vòng tay gia đình...Nhưng không thể ngờ rằng trong buổi đón tân sinh viên chiều nay, mình lại có 1 thời gian lắng động cảm xúc đến như vậy...Đó chính là giây phút xem Clip của Đội Công tác Xã hội UIT!!!... Có thể nói CTXH chính là nơi nâng niu bước chân chập chững của mình khi bước vào trường UIT... Tại đây, lần đầu tiên trong đời mình, tôi thực hiện 1 hoạt động xã hội, đó chính là trải nghiệm đầu tiên của tôi với cuộc sống ngoài đời thực sau 18 năm chả biết gì cả...những trải nghiệm đó tôi sẽ không bao giờ có thể quên được...và rồi sau đó, là những trải nghiệm tình nguyện tuyệt vời khác (Mùa đông yêu thương, Xuân Tình nguyện,...)...tiếp theo, chính ban Tổ chức của CTXH đã dạy tôi những kỹ năng cơ bản đầu tiên của Kỹ năng hoạt động nhóm, kỹ năng tổ chức chương trình, lên kế hoạt,.v.v.... nhiều lắm...quả thật, nếu không có thời gian làm việc (dù khá ngắn) tại đội CTXH thì chắn chắn sẽ không có mình ngày hôm nay...
                        1 năm qua mình đã thay đổi rất nhiều và rất nhanh, đến độ mình không còn nhận ra mình giờ là ai nữa, không thể tin mọi thứ lại xoay chuyển nhanh như vậy...và tất cả, không thể có được nếu như không có đội CTXH-UIT... ^^
                        5' xem clip của Đội CTXH mà mình không hề chớp mắt (hình như là có... ), xem & hồi tưởng, rồi muốn khóc lên vì xúc động nhưng vẫn không khóc được, lại càng thấy được ý nghĩa và ảnh hưởng lớn lao của Đội CTXH đối với các thế hệ Sinh viên UIT, trong đó rõ nét nhất là các cán bộ Đoàn-Hội... ^^
                        Em cảm ơn a.Định, a.Hiếu, a.Vũ, a.Tân, c.Hà...cảm ơn các bạn trong nhóm "We love Money"...cảm ơn Đội CTXH-UIT, chúc đội CTXH sẽ luôn là CLB mạnh, phát triển mạnh, có tiếng & luôn nâng bước các thế hệ sinh viên UIT trong tương lai... ^^
                        :happy:SỐNG TRONG MÁI NHÀ UIT, BẠN HÃY NHỚ :happy:
                        1. Chấp hành pháp luật, tuân thủ nội quy; 2. Tích cực học tập, chủ động nghiên cứu
                        3. Đi học đúng giờ, trang phục lịch sự; 4. Nhớ xếp hàng và đừng chen lấn
                        5. Sống có trách nhiệm và biết sẻ chia; 6. Giữ gìn tài sản chung như tài sản của chính bạn
                        7. Sử dụng tài sản, thời gian hiệu quả; 8. Khiêm tốn, lễ phép, hòa nhã, thân thiện
                        9. Không xả rác để không nhặt rác; 10. Văn minh, lịch sự dù trên lớp học, diễn đàn hay mạng xã hội

                        Comment


                        • #13
                          dậy nào topic thân yêu
                          Khi còn đi học, con thường nghĩ thật nhiều về tương lai, về dự định.

                          Khi con rời khỏi trường cấp ba, con mang theo mơ ước và hoài bão lên giảng đường đại học.

                          Nhưng...

                          Đời không phải là mơ...

                          Con nhìn đời không theo lẽ thông thường, con muốn mọi chuyện hoàn hảo và không chấp nhận dừng chỉ ở mức hài lòng,con muốn nhìn xa hơn, con ghét câu nói " vô đối", ghét ai tự coi mình là nhất, ghét kẻ lắm tiền coi người nghèo như con không ra gì hở chút là lấy tiền ra nói thế này thế nọ, ghét câu " chưa có người đủ tầm" vì con quan niệm: "trên đỉnh Hi Mã Lạp Sơn còn có bầu trời".

                          "Người Việt Nam mình sợ người ta hơn mình ,sợ thế nọ thế kia .." con vẫn nhớ như in lời của thầy. Con biết ước mong của đời thầy là tìm được một học trò để thầy phải nói :" xin lỗi tôi không nắm rõ vần đề này tôi không biết những vấn đề xa hơn nhưng tôi sẽ giới thiệu cho em người giỏi hơn tôi để em tiếp tục học cao hơn.."

                          Con quái đản và khác người, người thì nói con tự tin, người nói con chảnh, người nói con đa tình,.. con mặc kệ, còn vẫn sống theo cách của con.Chắc vì thế mà con ít bạn bè tốt và hiểu con. Tính đến lúc này thì con cũng chỉ có vài bạn tốt như bộ tứ,..Đường đời còn dài con không biết ngày mai sẽ ra sao chỉ hi vọng sẽ giữ mãi được những tình bạn ấy.

                          Ngày mai trời lại sáng nhưng li6ệu conc ó tỉnh dậy không ? Con đã đối xử với mọi người rất chân thành rồi nhưng con không thể hiêu được họ, con không thể bi61t họ nghĩ gì, con suy nghĩ theo cảm tính nhiều hơn là lí trí và đó cũng là điều thất bại ở con...

                          Ngày xưa nghe xa xôi quá phải không thầy ? Ngày xưa, con thíchc hơn thua với người khác thích bhứng tỏ bản thân, bây giờ con chỉ muốn hơn thua với bảnn thân mình :" mình của ngày hôm nay phải tốt hơn hôm qua và ngày mai tốt hơn hôm nay" thầy đã nói thế nhỉ, thầy lấy Ngọc Anh làm ví dụ cho con hiểu, giờ con thấm lắm rồi, hơn thua nhau cuối cùng được gì, cái đích cuối cùng cũng chỉ là làm mình tốt hơn hôm qua cũng chỉ là hơn thua bản thân mình.

                          Vào đại học điều con tự cảm nhận được là cuộc sống luôn vận động, nếu con chỉ đứng yên thì con sẽ chết, và không có ai cứu con cả chỉ con tự cứu mình, và đời không phải mơ lúc nào cũng có kẻ nhòm ngó mình chỉ cần mình sơ hở sai lầm sẽ bị bắt lỗi bị hất ra và ngu72i ta lợi dụng lẫn nhau để sống.

                          Tình bạn đẹp của con đến giờ vẫn al2 bộ tứ gần 10 năm rồi nhanh thật. Ngày àno bé tí cắp sách chở nhau đi học, một tình ab5n trong khốn khó không vụ lợi, đôi lúc cãi nhau giận nhau rồi cũng qua. Bây giờ mỗi khi con buồn con gọi cho bọn nó nhất là thằng Toàn và thằng Tự nói một hồi thế nào con cũng cười như điên vì kiểu chửi xoáy của nó =,.=! nhưng con vui vui thật sự vì cùng với bọn nó con không nghĩ đến ưu phiền. Cuối cùng 4 thằng cững vào đại học, cùng nhau thực hiện mơ ước, cái thàng xây dựng bảo tằng thẩm định giá sau này nâng giá nhà tao xây còn thằng cntt hok dính líu đi chỗ khác chơi, nói cho đã cũng gặp nhau trên bàn nhậu mà con chẳng bao giờ trả tiền, chỉ trả tiên nước thôi ) xong cùng nhau ra bờ kè uống cafe chém gió, ngắm trời đất mát lạnh cả cột sống, thật bình yên ! đời người còn bao lần được như thế ?

                          Ngày khai giảng con sẽ lại về thăm thầy chúc thầy một năm học mới thành công và kể thầy nghe về kì nghỉ hè vật vã của con để con thấy bình yên mà bước tiếp
                          Be different and always different
                          http://archlinuxvn.org/
                          http://theslinux.org
                          http://lab.infosec.xyz

                          Comment


                          • #14
                            chiều mưa, con lạnh...
                            Chiều mưa,con về lại trường xưa!

                            Thầy ơi, sao xa lạ,nơi con đã từng nuôi dưỡng ước mơ một thời áo trắng,ước mơ về một tình yêu thơ dại (

                            Thầy nói điều đó bình thường nhưng với con đó là nỗi sợ. Con sợ mất đi nơi tìm về khi yếu lòng đau đớn,con sợ một ngày nào đó khi con về không gặp được thầy cô nữa. Nhìn thầy dạy đàn em,con thèm được đi học lại, thèm cảm giác được thầy chỉ bảo,được la mắng những điều mà ở đại học con không có được. Con cũng giận đàn em nữa, các em không biết kính thầy như con đã kính. Với con, thầy như cha con vậy.

                            Lời thầy dạy con không quên và cũng không bao giờ quên, thầy đã nói:" các em có thể quên thầy nhưng đừng quên những j thầy dạy '. Trước dòng đời ngược xuôi con không dám hứa sẽ không thay đổi nhưng con hứa với thầy, dù bất cứ điều gì xảy ra con sẽ không sống hèn sống nhục. Con sẽ đủ tư trọng để không phải sa ngã, sẽ đủ tự tin để bước đi bằng đôi chân mình và đủ tự lực để đứng lên khi gục ngã. Để khi về gặp thầy con sẽ tự hào nói con là học trò thầy!

                            Chiều mưa con lạnh!
                            Be different and always different
                            http://archlinuxvn.org/
                            http://theslinux.org
                            http://lab.infosec.xyz

                            Comment


                            • #15
                              Tại sao lại là Trang!!!

                              Hôm nay là ngày 7/1/2012 và tôi ở phòng trọ 1 mình.Đây không phải là lần đầu tiên như thế.Nhưng tối nay tôi lại có cảm giác khác lạ quá.Sắp đến tết rồi,ai ai cũng mong muốn được về nhà sớm để đoàn tụ cùng gia đình.Dĩ nhiên tôi cũng vậy !!!
                              Nhưng không hiểu tại sao trong tôi lại bừng lên 1 cảm xúc rất lạ thường.Có 1 cái j đó muốn về nhà thật nhanh để gặp mẹ sau 3 tháng xa nhà.Là SV năm nhất nên hẳn ai cũng vậy.->bình thường
                              Có 1 cái j đó hối tiếc khi xem lại những hình ảnh cấp 3,thường ngày tôi không để ý tới và lúc đó cũng chưa kịp nhận ra.
                              Trong tôi hiện lên 1 tâm trạng cô đơn lạnh lẽo quá.Trong 3 năm cấp 3 mà tôi chưa kiếm nổi cho bản thân 1 mối tình dù ngắn ngủi.Có lẽ do lúc đó tôi quá nhút nhát và không tự tin vào bản thân chăng?Có thể.Hay do áp lực gia đình:2 mẹ con,mẹ ngày càng già và sức càng yếu.Có thể.
                              Nhưng giờ đây sau 1 time sống tự lập tại tp hcm,trở thành 1 tân sinh viên dh cntt(dh qg tp hcm) tôi đã nhận ra được nhiều điều mà trước giờ tôi không nhìn thấy.
                              Cuộc sống đúng là không như tôi từng nghĩ.Nó thay đổi rất nhanh và phức tạp đúng như lời anh trai tôi đã nói trước khi tôi chọn thi vào trường này.
                              Sống trong 1 tập thể thật không dễ 1 chút nào!Đôi khi ta phải hi sinh lợi ích bản thân cho tập thể,thậm chí nhiều là khác.
                              Sống trong 1 phòng trọ 3 người,3 tính cách khác nhau,3 cách nhìn khác nhau về cuộc sống:thật khó khăn để hòa đồng.
                              Nhưng tất cả những điều trên tôi đều đã thích nghi được và làm khá tốt.Tôi đã đặt ra cho mình mục tiêu phải vào được chương trình Cử nhân tài năng và phải tốt nghiệp bằng Khá.Đồng thời phải tăng cường kinh nghiệm làm việc ngay từ năm thứ 2.
                              Nhưng…nhưng…nhưng
                              Tại sao tôi vẫn thấy thiếu 1 thứ.Phải chăng đó là tình yêu.Cũng không nhất thiết phải vậy nhưng dường như tôi muốn được 1 người nào đó quan tâm tới tôi và tôi cũng vậy.Nhìn mấy đứa bạn,thằng nào cũng có 1 người bạn gái quan tâm tới chúng.Dù chỉ là 1 cuộc gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe hay 1 lời chúc ngủ ngon cũng khiến tôi ghen tị.Nhìn chúng nó mà tôi càng tủi thân .
                              Đến cả 2 đứa bạn trong phòng trọ tôi cũng đã kiếm được 1 cô bạn gái để nhớ nhung và được quan tâm,dẫn đi chơi đâu đó ở cái tp hcm này!
                              Tôi thèm được như bọn nó quá!!!!
                              Năm cấp 3 tôi đã có(tôi nghĩ thế) 1 mối tình vs Trang.Nhưng tôi đã không tiếp tục.Giữa 1 bên là tình yêu,1 bên là gánh nặng lo cho mình và cho mẹ tôi đã khiến tôi phải đưa ra 1 lựa chọn.Đó là từ bỏ Trang.Tôi không muốn Trang phải ở trong tình cảnh của tôi và cũng không muốn phân tâm cho việc học.Thế là tôi đã để vụt mất Trang vào tay bạn tôi.!!!
                              Giờ thì tôi đã rất hối hận vì việc đó.Tôi luôn tự nhủ có thể mình không được như người khác nhưng tình cảm tôi dành cho người đó sẽ không thua kém ai cả.Và bây giờ tôi đã tìm cho mình được 1 người để theo đuổi.
                              Người đó là người mà tôi không thể quên được từ cái nhìn và lần nói chuyện đầu tiên với cô ấy.Và cũng chính cô ấy là người đã bắt chuyện với tôi đầu tiên trong lần gặp gỡ đó.Dù chỉ mấy câu hỏi han nhưng tôi không thể quên được.
                              Từ cái hôm đó không đêm nào tôi không nghĩ về cô ấy.Tôi mong được nhìn thấy cô ấy dù chỉ 1 lần thôi nhưng khó quá.
                              Cầm điện thoại lên,người mà tôi muốn gọi hay nhắn tin đầu tiên chính là cô ấy.Dù hết tiền,tôi vẫn cố ứng tiền hoặc vay thằng bạn 1-2 nghìn để nhắn tin.
                              Ngày qua ngày tôi nuôi hi vọng và quyết tâm sẽ chinh phục được trái tim cô ấy.Mặc dù trong tay tôi không có j cả.Sinh ra trong1 gia đình không phải khá giả nhưng cũng không đến nỗi nghèo.Nhưng có lẽ so với cô ấy tôi không sánh bằng.Tôi biết mẹ tôi ở nhà đang phải từng ngày bươn trải để kiếm tiền nuôi con đi học dh,cho con mình được bằng bạn bằng bè như người ta!!!Tôi thương mẹ lắm!!Mẹ ơi!
                              Cô ấy lại tiếp tục tên Trang mẹ ah!Đây là lần thứ 2 con lại có cảm tình với 1 cô gái tên Trang.Phải chăng đây là định mệnh hả mẹ?Tại sao ông trời lại đặt ra tình huống nầy cơ chứ!????Why?????Thật trớ trêu !Tại sao không phải ai khác mà lại là Trang cơ chứ?
                              Người thừa biết rằng con đã để mất Trang 1 lần rồi mà.!!!Không lẽ người lại muốn con có thêm 1 cơ hội ư?Người không muốn nhìn thấy con như thế ư?
                              Nhưng ông trời ơi!Ông có hiểu lòng con lúc này thế nào không?
                              Con không đủ tự tin để bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy.Cô ấy quá xinh đẹp nhưng con thì…Cô ấy quá hồn nhiên nhiên nhưng con thì…..Cô ấy quá dễ thương đến nỗi cô gái nào nhìn cũng phải ghen tị.Cô ấy quá tự tin trong khi con thì….
                              Con không nói chắc ông cũng hiểu.Ông bảo con phải làm sao???Phải làm sao?
                              Con không biết cô ấy có tình cảm với mình không nhưng con vẫn nuôi hi vọng.1 hi vọng mỏng manh đến nỗi 1 cơn gió nhẹ cũng có thể khiến nó bị tan nát.Người ta thường bảo:hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng bấy nhiêu.
                              Hiện giờ con đang rất phân vân không biết mình nên làm j nữa?Xung quanh con dường như không có ai để chia sẻ,để tâm sự!!!
                              Nên có lẽ ta phải tự quyết định cuộc đời mình!Đúng!!! có thể người khác sẽ nói mình thật cố chấp,ngu ngốc và không tự lượng sức mình nhưng tôi sẽ không để tâm đâu.Ừ ngốc thì sao chứ?Nhưng sẽ là ngốc hơn nếu không làm j cả,chỉ ngồi chờ đợi trong vô vọng.
                              Tôi không muốn mất Trang thêm 1 lần nữa.Tôi không muốn phải hối hận thêm 1 lần nữa.Tôi không muốn làm 1 con rùa rụt cổ thêm 1 lần nữa!!!Tôi không muốn ……………
                              Trang ah!!! Bạn sẽ là niềm động lực của mình và mình sẽ chinh phục trái tim bạn.Đến khi nào mình không thể làm j nữa thì mình mới từ bỏ mà thôi.
                              Con tim mình đã đau 1 lần rồi và,giờ đây có lẽ nó đã lành vết thương. Dù có thể sẽ phải đau thêm 1 lần nữa nhưng mình vẫn muốn thử.Chỉ cần có cơ hội thì nhất định mình sẽ không bỏ qua nó đâu.Mình không biết trước được kết quả sẽ như thế nào nhưng mình sẽ vẫn không bỏ cuộc.Mình muốn sẽ có 1 ngày được nói với bạn 3 từ:Mình thích bạn.

                              Comment

                              LHQC

                              Collapse
                              Working...
                              X