Originally posted by anewmember
View Post
Announcement
Collapse
No announcement yet.
[Suy Ngẫm] Truyện Rất Ngắn (Tổng Hợp) - Đọc và suy ngẫm
Collapse
X
-
Originally posted by 09520133 View Postmỗi người cảm nhận câu truyện theo một cách khác nhau em à
Nếu mà người viết mà không để cho người nghe có trình độ không tồi lắm hiểu được thì người viết là người ngu.Còn nếu người viết, viết rõ ràng và logic mà người đọc không hiểu được mục đích của người viết thì người đọc là người ngu.Ở bài viết trên viết rất rõ ràng mà mình lại không hiểu được=>mình là người ngu.
mỗi người cảm nhận câu truyện theo một cách khác nhau em à
Comment
-
Originally posted by anewmember View PostSAo lại nói thế được.Mục đích chủ yếu của người viết là để cho người nghe hiểu được(còn viết để luyện chữ đẹp,tập gõ bàn phím.....thì không nói làm gì rồi).
Nếu mà người viết mà không để cho người nghe có trình độ không tồi lắm hiểu được thì người viết là người ngu.Còn nếu người viết, viết rõ ràng và logic mà người đọc không hiểu được mục đích của người viết thì người đọc là người ngu.Ở bài viết trên viết rất rõ ràng mà mình lại không hiểu được=>mình là người ngu.
mình biết bạn có ý tốt với mình nhưng mình không muốn chấp nhận ý tốt đó,ý tốt đó mình tưởng mình không ngu=>mình không thể tiến bộ
P/s: bạn viết khá khó hiểu và lủng củng!
Originally posted by 07520527 View Posttruyện hay quá update nữa đi-----------------------------
Mai Văn Khải
Software Engineering, University Information of Technology
a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456
Comment
-
Originally posted by 09520133 View Postcó cần căng thẳng như vậy không? ngay cả 1 câu nói cũng có người hiểu theo nhiều ý khác nhau, có ý tốt, có ý xấu. tất nhiên người viết truyện bao giờ cũng muốn truyền một cái gì đó vào câu truyện nhưng người nghe có thể hiểu ít hơn những gì tác giả muốn, có thể hiểu đúng như tác giả muốn, có thể hiểu nhiều hơn những gì tác giả mong chờ. còn tùy thuộc vào trải nghiệm của từng người!
P/s: bạn viết khá khó hiểu và lủng củng!
mình cứ tưởng trong đầu bạn nghĩ :lol: cái thằng anewmember ngu thế có vậy mà cũng không hiểu thôi động viên nó cho nó đỡ buồnLast edited by anewmember; 10-09-2012, 01:58.
Comment
-
VỢ CHỒNG (hình như đăng rồi phải không nhỉ)
Mỗi lần đi du lịch, anh thường bật cười trước tính nhút nhát của chị.
Xe qua đèo: sợ
Lên núi cao: sợ
Biển sóng lớn: sợ
̣
Những lúc như thế, anh thường ôm lấy chị, vỗ về:
- Đừng sợ, đã có anh ở đây. Can đảm lên em!
Công ty phá sản!
Từ cương vị giám đốc, anh quay về với 2 bàn tay trắng.
Anh suy sụp, hốc hác.
Chị ôm anh vào lòng, xoa xoa mái tóc:
- Đừng tuyệt vọng, anh còn có em mà.
Can đảm lên anh nhé!
================================
Trong 1 gia đình đông con:
- "Mẹ ơi! Con muốn mua xe máy, mẹ
mua cho con nhé!"
"Con muốn học anh văn!"
"Con muốn 1 cái váy mới!"
"Con cần 1 cái laptop mẹ à!"
- "Ừ, để mẹ lo"
20 năm sau:
- "Mẹ ơi! Con muốn làm chính trị gia,
mẹ ủng hộ con nhé!"
"Con muốn học thạc sĩ, mẹ lo cho con
nhé!"
"Con muốn làm ca sĩ!"
"Con muốn mở công ty điện tử"
- "Ừ, để mẹ lo"
30 năm sau:
- "Mấy đứa có khỏe không?"
- "Con chuẩn bị đi họp rồi, mẹ sang
nhà chú Ba đi!"
"Con sắp đi làm đồ án, mẹ sang nhà
em Tư nhé"
"Con đi lưu diễn, mẹ sang nhà chú Út
nhé!"
"Con khó khăn lắm mẹ à!! Híc .."
- "Ừ, để mẹ tự lo cho mình .."-----------------------------
Mai Văn Khải
Software Engineering, University Information of Technology
a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456
Comment
-
Một đoạn chat có thật của một người với anh trai đang được thành viên của nhiều diễn đàn truyền cho nhau đọc. Theo thông tin trên một số diễn đàn người anh trai là SV năm 3 Trường ĐH Y Hà Nội. Đây là câu chuyện anh kể trong quá trình đi thực tập tại Bệnh viện Việt Đức (Hà Nội).
Lời nhắn của anh trai với em trên yahoo messenger thật giản dị như em ra đường cần đội mũ bảo hiểm cẩn thận, đừng đi quá 30km/h. Khoảng thời gian thực tập chứng kiến nhiều hoàn cảnh thương tâm vì tai nạn giao thông khiến chàng SV không khỏi đau lòng tự hỏi bản thân: “Hôm nay khoẻ mạnh thế này/Mà chẳng biết mai thế nào/Nên là mình giờ hay tự vấn/ Mình đã sống cho thật tốt chưa....”.
Và anh quyết định: “Thế là từ hôm đấy đến hôm nay/Anh không dám phóng xe máy quá 30km/h/Người chết thì an lành/Chỉ day dứt người sống”
Trên diễn đàn của trang xebushanoi, bạn có nickname ronaldo_iubus53 xúc động cho rằng chia sẻ này “rất đáng để suy nghĩ”.
Bạn tâm sự: “Anh nhà bác mình cũng bị mất vì tai nạn giao thông, lúc đó cũng 21 tuổi.
Hai anh em mình bằng tuổi nhau, chơi thân với nhau từ bé lại học cùng nên chẳng khác gì anh em ruột. Lúc nghe tin anh mình đi cấp cứu mà chân tay bủn rủn hết cả ra, chả nghĩ được gì, mặt thì tái mét đi nhưng đủ bình tĩnh để không khóc. Nằm viện được 1 tuần thì anh mình mất...Sau khi anh mình mất, mình bị ám ảnh một thời gian dài và không còn dám tập đi xe máy nữa...Vì 1 phút sơ sẩy mà mất mát là quá lớn...
Dưới đây là nội dung đoạn chát giữa người anh với em trai:
"...
Bình Dương: đi viện anh thấy mình ngộ ra được nhiều điều lắm
Bình Dương: em đi đường nhớ đội mũ bảo hiểm nhá
Bình Dương: đội cẩn thận
Bình Dương: và đừng đi quá 30km/h
Bình Dương: trong bất cứ hoàn cảnh nào
Bình Dương: dạo này
Bình Dương: đi Việt Đức
Bình Dương: anh hay gặp
Bình Dương: nhiều trường hợp
Bình Dương: không còn phân biệt được mắt mũi mồm
Bình Dương: theo đúng nghĩa đen
Bình Dương: nữa
Bình Dương: hôm trc
Bình Dương: ở Việt Đức
Bình Dương: có 1 chuyện mà anh nghĩ là anh sẽ nhớ mãi
Bình Dương: hoặc đơn giản là anh là người mới
Bình Dương: nên hơi nhạy cảm
Bình Dương: có 1 cậu
Bình Dương: cũng sinh năm 92 như em
Bình Dương: cao ráo đẹp trai lắm
Bình Dương: tai nạn xe máy
Bình Dương: thế rồi
Bình Dương: các cô dì chú bác
Bình Dương: cứ đứng ngoài khóc nức nở
Bình Dương: kéo áo bác sĩ bảo cứu
Bình Dương: nhưng mà bọn anh biết
Bình Dương: não chết rồi
Bình Dương: cứu thế nào được
Bình Dương: tức là
Bình Dương: cậu ý chỉ
Bình Dương: đội 1 cái mũ bảo hiểm
Bình Dương: rẻ tiền kiểu mình hay đội
Bình Dương: rồi mài mặt xuống đất
Bình Dương: thế là xuất huyết não
Bình Dương: máu nó chèn ép các thứ
Bình Dương: làm não sưng phù lên
Bình Dương: mất chức năng -> chết não
Bình Dương: mặc dù tim vẫn đập
Bình Dương: phổi vẫn thở tốt
Bình Dương: thế rồi
Bình Dương: lúc bác sĩ thông báo
Bình Dương: thế là mấy ông chú mấy ông cậu
Bình Dương: nước mắt cứ ứa ra
Bình Dương: rồi ra ngoài giữ mẹ bệnh nhân
Bình Dương: ko cho vào
Bình Dương: còn có mỗi ông bố đứng trong đấy
Bình Dương: bác ý ko khóc được
Bình Dương: chỉ có đứng nắm tay thằng con
Bình Dương: nhìn nó
Bình Dương: 1 lúc
Bình Dương: rồi vả vả nó vào miệng mấy cái nhẹ nhẹ
Bình Dương: bác ý nói với nó
Bình Dương: "dậy đi con"
Bình Dương: "dậy đi về với bố"
Bình Dương: rồi bác ý quay ra nói với anh
Bình Dương: thế nó không dậy nữa à ?
Bình Dương: rồi bác ý đứng dựa tường
Bình Dương: chẳng nói gì nữa
Bình Dương: rồi họ đưa thằng bé về
Bình Dương: chẹp
Bình Dương: h kể lại chẳng thấy hay gì cả
Bình Dương: cơ mà lúc đứng đấy
Bình Dương: cảm giác nó đau xót lắm em ạ
Bình Dương: anh thấy
Bình Dương: cuộc sống thật là mong manh
Bình Dương: hôm nay khoẻ mạnh thế này
Bình Dương: mà chẳng biết mai thế nào
Bình Dương: nên là mình h hay tự vấn
Bình Dương: mình đã sống cho thật tốt chưa
Bình Dương: để mà mai có vấn đề gì
Bình Dương: liệu mình có ân hận ko
Bình Dương: khá là day dứt
Bình Dương: thế là từ hôm đấy đến hôm nay
Bình Dương: anh ko dám phóng xe máy quá 30km/h
Bình Dương: người chết thì an lành
Bình Dương: chỉ day dứt người sống
Bình Dương: bác ý còn bảo
Bình Dương: "thế đấy cháu ạ"
Bình Dương: "nuôi con 21 năm, hôm nay nó xin đi chơi với ban"
Bình Dương: "thế mà nó không về nữa cháu ạ"
Bình Dương: anh lấy ống nghe
Bình Dương: đưa cho bác ý
Bình Dương: bảo bác ý nghe tim nó lần cuối
Bình Dương: nhưng bác ý ko muốn nghe
Bình Dương: từ hồi đi viện đến h
Bình Dương: anh gặp 4-5 ca tử vong rồi
Bình Dương: nhưng chưa ca nào làm anh thấy suy nghĩ như thế
Bình Dương: cả đời cứ bươn chải tiền bạc bán rẻ sức khoẻ
Bình Dương: rồi tiền có cứu được ko ?
Bình Dương: trước cái chết
Bình Dương: mọi thứ vô nghĩa lắm
Bình Dương: anh cũng nhận ra
Bình Dương: những lúc như thế
Bình Dương: không thấy đám bạn đâu
Bình Dương: quanh mình
Bình Dương: chỉ có gia đình
Bình Dương: + 1 vài thằng sinh viên Y
Bình Dương: cũng chẳng thấy bóng dáng người yêu đâu
Bình Dương: chắc không đến kịp
Bình Dương: hoặc sợ quá không đến
Bình Dương: vậy mình có dành thời gian cho gia đình xứng đáng với điều đó ko ?
Bình Dương: anh cũng suy nghĩ về chuyện đó
....."-----------------------------
Mai Văn Khải
Software Engineering, University Information of Technology
a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456
Comment
-
Lòng khoan dung
Truyện xưa kể lại rằng, một buổi tối một vị thiền sư già đi dạo trong thiền viện, chợt trông thấy một chiếc ghế dựng sát chân tường nơi góc khuất.
Đoán ngay ra đã có chú tiểu nghịch ngợm nào đó làm trái quy định vượt tường trốn ra ngoài chơi, nhưng vị thiền sư không nói với ai, mà lặng lẽ đi đến, bỏ chiếc ghế ra rồi quỳ xuống đúng chỗ đó.
Một lúc sau, quả đúng có một chú tiểu trèo tường vào. Khi đặt chân xuống, chú tiểu mới kinh ngạc khi phát hiện ra dưới đó không phải là chiếc ghế mà là vai thầy mình, vì quá hoảng sợ nên không nói được gì, đứng im chờ nhận được những lời trách cứ và cả hình phạt nặng nề.
Không ngờ vị thiền sư lại chỉ ôn tồn nói “Đêm khuya sương lạnh, con mau về thay áo đi”. Sự khoan dung của vị thiền sư già đã khiến chú tiểu suốt đời không quên được bài học đó.
Người xưa dạy: Rộng lớn nhất thế giới là đại dương, rộng lớn hơn cả đại dương là bầu trời, rộng lớn hơn cả bầu trời chính là lòng người.
Sự khoan dung, nếu được dùng đúng chỗ và đúng lúc thì còn có tác dụng mạnh mẽ hơn sự trừng phạt, bởi nó tác động rất mạnh đến nhận thức mỗi con người. Nhất là đối với cuộc sống, công việc và học tập của con trẻ, việc khoan dung đem lại hiệu quả vượt trội hẳn so với việc áp dụng bất kỳ hình phạt nào.
Thậm chí, khoan dung với người cũng chính là khoan dung với mình, giải thoát mình khỏi những sự giận dữ, căm tức, hận thù, tranh chấp…, nhờ đó mà cân bằng được cuộc sống của mình.
(sưu tầm)-----------------------------
Mai Văn Khải
Software Engineering, University Information of Technology
a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456
Comment
-
Một con chuột nhìn qua vết nứt của vách tường và trông thấy bác nông dân cùng với vợ đang mở một chiếc hộp. “Hẳn là có thức ăn trong hộp?”, con chuột tự hỏi. Nhưng ngay sau đó, nó hốt hoảng khi phát hiện ra đó là cái bẫy chuột.
Chuột bèn chạy ra ngoài vườn và la làng la xóm: “Có một cái bẫy chuột trong nhà. Có một cái bẫy chuột trong nhà”.
Chị Gà cục ta cục tác chạy tới: “Chú Chuột này, đây quả thật là mối lo ngại ghê gớm đối với chú, nhưng nó chẳng phiền hà gì tới tôi. Tôi không thể nào bị vướng vào cái bẫy chuột”.
Chuột quay sang nói với anh Heo với vẻ lo lắng: “Anh ơi, trong nhà ta có một cái bẫy chuột”. Anh Heo tỏ ra thông cảm: “Tôi rất lấy làm tiếc, cậu em ạ. Tôi chẳng thể làm gì được, nhưng tôi sẽ cầu nguyện cho chú”.
Chuột chạy tới bác Bò tỉ tê. Bác bò một lần nữa trấn an: “Tôi rất hiểu cậu, nhưng tôi cũng chẳng thể giúp gì”. Chuột lẳng lặng bỏ vào nhà. Lòng buổn thỉu buồn thiu, một mình nhìn cái bẫy chuột tàn nhẫn của bác nông dân.
Thế rồi đêm nọ, một tiếng động vang lên trong ngôi nhà, giống hệt như tiếng sập bẫy. Vợ bác nông dân vội chạy đến để xem có bắt được con chuột nào không. Trong đêm tối, loạng cha loạng choạng, bà đã bị một con rắn độc cắn khi bà mon men tới cái bẫy vốn đang sập vào đuôi con rắn.
Bác nông dân nhanh chóng đưa vợ vào trạm xá. Khi về nhà, bà lại bị sốt. Mọi người đều biết rằng ăn cháo có thể làm giảm cơn sốt. Vì thế, bác nông dân bắt chị Gà làm thịt để nấu cháo cho vợ.
Thế nhưng, bệnh tình người vợ vẫn không thuyên giảm. Bạn bè và xóm giềng tới thăm hỏi. Để thết đãi họ, bác nông dân đã làm thịt anh Heo.
Sau nhiều ngày chống chọi với cơn bệnh, người vợ qua đời. Nhiều người đến viếng tang lễ. Vì thế, bác nông dân đã thịt bác Bò để đãi khách.
Lần sau, một khi bạn nghe thấy ai đó đang gặp khó khăn dù chuyện đó chẳng liên quan đến bạn, nhưng hãy nhớ rằng khi một người trong chúng ta gặp nguy khốn, nghĩa là tất cả chúng ta đều có thể gặp nguy khốn. Tất cả chúng ta đều đồng hành trên chuyến hành trình mang tên Cuộc Đời. Hãy để mắt tới mọi người, luôn động viên và cùng họ vượt qua cơn khốn khó.
[sưu tầm]-----------------------------
Mai Văn Khải
Software Engineering, University Information of Technology
a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456
Comment
-
Một chàng trai trẻ bị điều đi lính, hỏi vị sĩ quan quân đội: "Tại sao họ lại bắt tôi phải đánh nhau với người tôi không quen biết ở một đất nước khác, một người mà ngay cả mặt anh ta tôi cũng không biết nữa?".
Vị sĩ quan nghe xong liền giải thích:
- Họ không buộc anh phải đánh nhau với những người khác... Họ cũng không yêu cầu anh đánh nhau với những người khác. Chỉ đơn giản là họ cho anh mặc quân phục, đưa anh đến một đất nước khác và đặt vào tay anh một khẩu súng. Sau đó họ đưa anh đến chiến trường đối mặt với kẻ thù, người đó cũng có một khẩu súng... rồi họ để anh tự quyết định. Anh có thể không giết họ cơ mà....-----------------------------
Mai Văn Khải
Software Engineering, University Information of Technology
a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456
Comment
Comment