Announcement

Collapse
No announcement yet.

[Suy Ngẫm] Truyện Rất Ngắn (Tổng Hợp) - Đọc và suy ngẫm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • #16
    chà lâu thế chưa có phần tiếp theo à chủ thớt
    Amat Victoria Curam.

    ------
    Ping me at me@toan.mobi

    Comment


    • #17
      Phát huy nào ku
      Nhiều truyện ý nghĩa lắm
      Continue

      Comment


      • #18
        Originally posted by 08520604 View Post
        chà lâu thế chưa có phần tiếp theo à chủ thớt
        Originally posted by 09520055 View Post
        Phát huy nào ku
        Nhiều truyện ý nghĩa lắm
        Continue
        Cứ Suy Ngẫm đi cái đã
        -----------------------------
        Mai Văn Khải
        Software Engineering, University Information of Technology
        a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

        Comment


        • #19
          Ăn nhậu

          Tự nhiên trở thành một nét truyền thống của đa số người dân Việt Nam, từ hội hè đình đám, ma chay, cưới hỏi, cho đến sau giờ làm, trước giờ nghỉ ...
          ???

          Comment


          • #20
            Update...

            Mưa

            Trời đổi gió. Mưa trắng phố phường. Cô gái ngồi sau Chàng trai trên một chiếc xe máy đời mới, vòng tay ôm eo: "Anh có lạnh ko, để em ủ ấm cho anh nhé!" Tiếng cười khúc khích trong veo tan vào màn mưa mờ đục. "Ước gì những cơn mưa kéo dài hơn" - Chàng trai và Cô gái nghĩ thầm, nghe niềm vui dâng đầy trong mắt ...

            Bên kia đường, bác bán bánh chuối chiên nhìn mưa mà thở dài ngao ngán. Mưa đã mấy ngày ko tạnh, ngày nào cũng ế hàng. Mà lại sắp đến hạn nộp tiền học cho con ...

            Ngoài trời, mưa vẫn rơi, trắng xóa...
            ......................................

            Gió

            Nhớ ngày xưa, bố đi làm xa, khung cửa vỡ ko có người gắn lại. Mùa đông về, con và mẹ nằm co ro trong góc. Thỉnh thoảng trong mơ con lạnh, giật mình. Bố viết thư về: "Bao giờ kiếm đủ tiền nuôi Cún, bố sẽ về sửa khung cửa cho Cún nhé!" Con lại rúc vào lòng mẹ, nghe gió luồn qua cả những giấc mơ ...

            Bây giờ, nhà mình bốn tầng, cửa làm bằng gỗ lim sáng bóng, những tấm kính sáng loáng lạnh lùng. Trong nhà có đủ cả điều hòa và máy sưởi - con chẳng bao giờ sợ lạnh! Nhưng đêm đến, vẫn chỉ có con và mẹ - nghe gió luồn lạnh buốt trong tim ...

            "Bố ơi, bao giờ mới kiếm đủ tiền để bố về sửa khung cửa cho con?"
            ................................

            Người già

            Hồi còn trẻ, bà lăn lộn khắp các chợ ở vùng đất Nam Định, một tay nuôi năm người con để chồng yên tâm chiến đấu ngoài mặt trận. Bà nổi tiếng cả vùng về sự sắc sảo thông minh - và cả một chút tinh nhanh của những người làm nghề buôn bán. Cơ đồ nhà chồng, một tay bà gây dựng. Năm người con vắng cha mà ko có ai phải thất học. Năm người là năm tấm bằng Đại học - người con cả còn đc đi nước ngoài du học nữa.

            Mấy chục năm sau ...

            Ông mất, các con đón mẹ lên thành phố. Mấy ngày đầu, chưa quen đồ dùng mới, bà làm hỏng hết cả. Hôm nay cũng thế, bà lại làm cháy cái ấm điện mới. Người con cả gắt:
            - Mẹ đúng là lẩm cẩm, chẳng làm đc việc gì ra hồn!

            Bà sững người, ánh mắt vụt rơi vào khoảng không xa vắng ...
            ...........................

            KHI BA MẸ RUN TAY...

            Bàn ăn trải khăn trắng. Mẹ gắp cho cu King cái đùi gà. Ông nội không còn răng chỉ muốn ăn canh nhưng canh để xa ông.
            - Để cháu chan cho!
            Cu King đứng dậy chan canh cho ông và làm đổ canh ra bàn.
            Mẹ mắng:
            - Cứ đành hanh!

            Ông với tay chan. Lóng ngóng, run run. Canh lại đổ ra ngoài... Mẹ nhăn mặt, ba xoa bụng còn cu King nhìn hai người:
            - Khi ba mẹ run tay như ông, con sẽ chan canh cho ba mẹ.

            Bữa ăn tiếp tục nhưng chỉ còn tiếng nhai...

            Sưu Tầm
            -----------------------------
            Mai Văn Khải
            Software Engineering, University Information of Technology
            a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

            Comment


            • #21
              Tiếp nào...

              Mẹ bỏ đi theo người khác. Cha ở vậy nuôi chúng tôi. Hơn 20 năm. Tôi và anh Hai đều có gia đình. Ngoài 60, bỗng cha tôi dường như trẻ lại. Ông năng chải chuốt, đi lại và xài tiền nhiều hơn. Chúng tôi nghĩ ông có nhân tình và đối xử có phần nghi ngại. Ông vẫn không nói.
              Tôi tìm đến bệnh viện, quyết tâm cho người tình của cha tôi một trận. Chợt tôi lặng người đi vì người cha đang chăm sóc mẹ. Thấy tôi, ông gượng nói: “Ba sợ các con còn giận mẹ...”.
              ===============================

              Anh Hai

              Căn nhà tranh đổ sập cuốn theo dòng lũ. Tí một tay ôm Tèo một tay bấu vào miệng chum chòng chành. Cái chum bé quá. Cánh tay mỏi nhừ. “Nếu chết cả hai mẹ buồn biết mấy. Thôi em đi, trời cho sống nhớ lo tuổi già của mẹ.”. Nước mắt nước mũi ràn rụa, Tí rướn người bỏ Tèo vào chum. Em còn quờ quạng một lúc nữa đến khi cái chum chỉ còn là một chấm mờ mới chìm sâu vào cơn hung bạo của nước trời.
              Tèo không chết nhưng em mất trí, ai hỏi gì cũng chỉ nói:”Anh Hai!”
              ================================



              Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành: “Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!”. Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!” rồi lấy tay đặt lên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn...
              ================================

              CẢNH NGỘ

              - Chú ơi! Mua vé số cho con đi chú. Làm ơn mua cho con một vé đi chú. - Đưa coi! - Tiếng người đàn ông. - Anh ơi! Mua tặng chị một hoa hồng đi anh. Người đàn ông nhìn tấm vé số rồi nhìn cô bạn gái của mình. Người đàn ông chọn hoa hồng. Đêm thành phố nhộn nhạo những ánh đèn xanh đỏ. Thằng bé bán vé số lủi thủi bước đi, vai nó run lên, không biết vì nó lạnh hay vì một điều gì khác. Nó đang căm ghét con bé bán hoa. Nó đâu có biết rằng con bé bán hoa ấy cũng có một đứa em bán vé số và một người cha đang hấp hối.
              ===============================

              Khoảng Cách

              Góa phụ, 18 năm nay, bà làm công nhân vệ sinh thành phố nuôi 2 thằng con vào đại học.
              Bà bắt đầu công việc mỗi ngày khi người ta chưa tỉnh giấc và trở về nhà khi tất cả đã chìm trong im lặng.
              Công việc nặng nhọc, nhiều khổ tủi nhưng cũng lắm lúc bà mỉm cười mãn nguyện khi thấy thành phố lại sạch đẹp.
              Bà nhanh tay quét nốt phần rác nơi góc công viên cho kịp chuyển ca đêm.
              Đôi tình nhân rảo bước ném toẹt ly cà phê méo mó, nước tóe lên cả người bà. Bà khéo léo nhắc nhở rằng thùng rác ở ngay kia.
              Cô gái lả lướt buông lời từ cặp môi hồng hào chín mọng rồi rủng rỉnh đánh cặp mông bước đi:
              - Tôi không vứt ra đó thì bà lấy đâu ra việc mà làm?
              ================================

              VÔ TÂM

              Tháng đầu tiên lãnh lương dạy kèm. Nó hí hửng rủ nhỏ Trâm đi chợ. Loanh quanh một hồi, nó sắm đủ cả quần Jeans, áo pull, kẹp, nơ... Trâm đắn đo mãi, chẳng chịu mua gì. Ngang hàng vải, nhỏ kéo nó vào, chọn mua một xấp vải lụa sẫm màu. Nó nhăn mặt: - Màu này già lắm! Trâm rụt rè: - Tao mua cho mẹ tao đó. Lần đầu làm ra tiền mới hiểu cái vất vả của mẹ bao nhiêu năm qua. Nó giật mình, lặng thinh. Giỏ đồ trên tay bỗng dưng nặng trịch.
              ================================

              NGÀY SINH NHẬT ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG

              Chưa đến ngày sinh nhật, còn đến khoảng hai, ba tháng, vợ đã lo nghĩ đến sinh nhật của chồng, con. Rồi chồng lo sinh nhật của vợ con, và con lo ngày mừng tuổi cho ba mẹ. Duy chỉ một người, không ai lo đến - ông nội già yếu. Và cho đến một ngày - ngày ông nội mất. Chồng hỏi vợ: Sinh nhật ông ngày nào? Vợ hỏi lại chồng: Ngày nào là ngày sinh của ông? Con cái hỏi cha mẹ: Ông sinh ngày tháng nào? Vậy là cả con, dâu, cháu, chắt phải đi tìm ngày sinh cha ông trong chứng minh nhân dân đề làm bia mộ cho ông. Đó là ngày sinh nhật đầu tiên và cuối cùng của ông.

              (Sưu tầm)


              Còn Tiếp....
              Mong các bạn ủng hộ!
              -----------------------------
              Mai Văn Khải
              Software Engineering, University Information of Technology
              a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

              Comment


              • #22
                Originally posted by 08520195 View Post
                làm như dễ lắm ấy :|
                Các nhà triết học mà. Đao to búa lớn lắm. Mà tình yêu nó đâu có theo mấy cái quy luật của các vị ấy nghiên cứu.
                -------------------------------------
                Đời là bể khổ.
                Quay đầu là bờ ai ngờ là đại dương.
                ------------------------------------------------------------------------

                Comment


                • #23
                  thanks bạn. đọc sâu lắng ghê. chờ những mẩu chuyện hay của bạn

                  Im a british accent lover

                  Comment


                  • #24
                    Originally posted by 08520016 View Post
                    thanks bạn. đọc sâu lắng ghê. chờ những mẩu chuyện hay của bạn
                    Anh thì chờ không biết 09520133 nó có cung cấp cái nguồn mà nó sưu tầm không anh vào anh đọc cả kho luôn cho nó thõa thích

                    Comment


                    • #25
                      Originally posted by 07520004 View Post
                      Anh thì chờ không biết 09520133 nó có cung cấp cái nguồn mà nó sưu tầm không anh vào anh đọc cả kho luôn cho nó thõa thích
                      thỏa thích , hi hi vui vui
                      Amat Victoria Curam.

                      ------
                      Ping me at me@toan.mobi

                      Comment


                      • #26
                        Cám ơn bạn nhiều, truyện rất hay!
                        Mình cũng xin đóng góp một truyện:


                        Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh

                        Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..

                        Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo: "Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không?". "Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi". Ông chủ ân cần:" Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé".

                        Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng: "Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm". Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.

                        Khách khứa đến mỗi lúc một đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người thăm quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : "đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ"… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay.

                        Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với con: "Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu!" Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn "căn phòng dành cho nó" thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.

                        Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: "Không biết nó đã chạy đi đằng nào…". Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: "Cháu nấp ở đây làm gì? Cháu biết đây là chỗ nào không?" Thằng bé hồ hởi : "Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng ngồi đây ăn với cháu cơ!"

                        Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: "Con hãy đợi ta nhé". Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khách đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: "Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé".

                        Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!

                        Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào.
                        Last edited by 09520099; 31-07-2011, 18:10.
                        "It is also important to remember that Bobby Fischer was a real chess gentleman during games. He was always very fair and very correct" (Mikhail Tal)

                        Comment


                        • #27
                          wow , truyện hay nhưng mà nên có mục truyện dài
                          Amat Victoria Curam.

                          ------
                          Ping me at me@toan.mobi

                          Comment


                          • #28
                            Originally posted by 07520004 View Post
                            Anh thì chờ không biết 09520133 nó có cung cấp cái nguồn mà nó sưu tầm không anh vào anh đọc cả kho luôn cho nó thõa thích
                            Nhiều Nguồn lắm anh ợ

                            Originally posted by 08520604 View Post
                            wow , truyện hay nhưng mà nên có mục truyện dài
                            Hay anh lập topic truyện dài đi
                            em thấy truyện dài ít người có đủ kiên nhẫn để đọc hết lắm
                            -----------------------------
                            Mai Văn Khải
                            Software Engineering, University Information of Technology
                            a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                            Comment


                            • #29
                              Đóng góp một tí

                              Một số truyện ngắn của Hoàn Thành.

                              Bã chó

                              Hai vợ chồng cãi nhau.

                              Con chó già mấy ngày không có bữa ăn run rẩy chạy tới liếm chân chủ. Chồng lấy hết sức bình sinh đá con chó. Nó kêu ẳng ẳng cụp đuôi bỏ chạy trong tiếng quát vẳng theo.

                              Rồi chồng quay sang bảo vợ: “Chó của cô đấy, suốt ngày chỉ biết sủa ăn hại. Sống làm gì cho chật đất, cho tí bã chó chết mẹ nó cho xong.”

                              Lại cãi nhau.

                              Tối đến, ông già chống gậy lẩy bẩy hỏi con dâu: “Có cơm chưa hả con?” Chị vợ ngồi trên ghế bành nói vọng về hướng phòng ngủ:: “Gớm, già cả thất nghiệp chả được tích sự gì chỉ giỏi vòi cơm. Sao chẳng làm gì mà nhanh đói thế. Muốn ăn thì lăn vào bếp, ai ở không đâu mà hầu hạ mấy người mãi?”

                              Anh chồng lồng lộn mở cửa phòng nhảy xổ về phía vợ: “Mày xỉa xói ông đấy à? Mẹ kiếp dù gì tao cũng là chồng mày nghe chưa con kia?

                              Và đánh nhau.

                              Sáng hôm sau, ông già sùi bọt mép nằm chết cong queo. Con chó già khập khiễng lại liếm liếm mặt rồi tru ư ử.

                              Tô cơm chó anh chồng trộn chiều qua để quên trên bếp vương vãi khắp sàn.
                              ================================

                              Võng quạt

                              6 tuổi, nhưng trưa đi học về, Bo vẫn thấy cố ngồi đung đưa trên chiếc võng trước hiên. Bo nói cố đi vào nhà cho muỗi đỡ cắn khi trời đã về chiều. Cố móm mém nói bằng giọng run run: “Nằm ngoài đây cho nó mát con ơi.” Bo tò mò leo lên nằm cạnh. Mát thiệt! Nó ngủ thiếp đi trong làn gió từ chiếc quạt nan.

                              15 năm trôi qua, cố vẫn ngồi đung đưa trên chiếc võng trước hiên. Cạnh bên là đồ tập đi dành cho bệnh nhân bằng inox. Mà đôi khi 4 trụ sắt bằng inox vẫn ko thể giúp con người ta tránh khỏi những cú trượt ngã.

                              Bo không còn leo lên võng nằm nữa. Nó ngồi cạnh bên, tay cầm chiếc quạt. Cố cười, nói vọng ra trong tiếng võng kẽo kẹt đưa: “Ngoài hiên bao giờ cũng mát.”

                              Bo vòng tay “Thưa cố con đi.” Ra tới cổng, nó ngoái đầu lại. Võng vẫn đưa, tay cố quờ quạng 2 bên tìm chiếc quạt Bo đã để cẩn thận trong lòng.

                              Nhiều năm trôi qua, chiếc võng thôi không đung đưa. Thiên hạ thôi không dùng những chiếc quạt nan.

                              Trời mát rồi lại nóng.
                              ================================

                              Vô tâm

                              Tôi bảo em đừng để tình yêu trong tim mình dành cho tôi. Bởi tôi biết tình yêu trong tim tôi không dành cho em.

                              Em cười khì khì bảo có gì đâu, em vốn là người vô tâm mà. Rồi em đi.

                              -\-

                              Lần gặp lại đầu tiên, tôi đi cùng bạn gái. Em vẫn yêu tôi, vẫn cười và nói em vô tâm khi tôi hỏi lý do.

                              Không biết bao nhiêu năm tháng đã trôi từ lần gặp đó. Tôi sắp lấy vợ. Em đến dự, nhìn tôi cắt bánh khui champagne cùng với người con gái “không phải người bạn gái em đã gặp”. Em ra về khi tiệc chưa tàn, 1 mình cùng tình yêu bị tôi từ chối năm nào. Tối hôm đó, tôi nhận được cặp gối quà mừng đám cưới có tấm thiệp nhỏ ký tên “Vô Tâm”.

                              -\-

                              Tôi thu xếp làm thủ tục ly hôn vào mùa cây bàng trước nhà thay lá lần thứ 8. Em ngồi lặng lẽ ở hàng ghế phía dưới phiên tòa.

                              - Em còn yêu anh không? Tôi hỏi khi cùng em bước ra bật cửa.
                              – Còn.
                              – Em định yêu anh tới bao giờ?

                              Em nhìn vào mắt tôi, mỉm cười:
                              – Anh không hiểu sao? Vì em vô tâm nên em chưa bao giờ yêu anh bằng tình yêu trong trái tim mình cả.

                              Rồi em quay lưng, rảo bước và mất hút vào đám đông.

                              Chỉ còn 1 kẻ vô tâm đứng đó.

                              Là tôi.
                              ================================

                              Cây đàn bỏ quên

                              Ngày Nu còn nhỏ, trên tường có cây đàn guitar lủng lẳng treo. Có lần Nu thấy ba lấy cây đàn xuống, phủi bụi, lên dây rồi treo lại chỗ cũ. Tình khúc của ba vang lên không có tiếng đàn.

                              Lần đầu Nu chạm vào cây đàn, sợi dây mỏng manh đứt phựt. Ba về, Nu cúi mặt, tay mân mê sợi dây đàn bị đứt. Ba không nói gì, chỉ bảo Nu đem treo cây đàn về chỗ cũ. Sợi dây đàn bị đứt mãi không được thay.

                              Một đêm khuya, tình khúc của ba ngân nga. Tiếng hát trong cơn say lè nhè vang vọng trong âm thanh trầm đục của cây guitar dây đã chùng, ai oán nỉ non như tiếng khóc.

                              Sáng hôm sau, cây đàn nằm chỏng chơ dưới đất. Cái thùng gỗ méo mó, mấy sợi dây đàn cong oằn. Ba kêu Nu quét nhà và đem đốt những mảnh vụn. Nu khệ nệ ôm cây đàn quăng vào giữa đống lửa đốt lá tre đang cháy sau hè. Trong tiếng lép bép lửa cháy, mùi nhựa ni lông khen khét bốc lên, có dáng ba đứng dựa vào cánh cửa sau nhà, nghêu ngao:


                              “Yêu tôi hay yêu đàn?
                              Yêu tôi hay yêu đàn?
                              Tình tang tính tính tình tang”
                              ================================

                              Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng

                              Tại 1 góc đường có 3 ngôi nhà.

                              Một ngôi nhà màu vàng kem chễm chệ ngay góc đại lộ. Đó là ngôi nhà của Đức Tin và Thánh Thần. Tại ngôi nhà ấy, kẻ ngoại đạo và con chiên cùng nhau rì rầm đọc kinh cầu nguyện vào mỗi tối thứ 5. Maya là trường hợp đặc biệt. Cô là 1 con chiên không ngoan đạo.

                              Ngôi nhà thứ hai là một ngôi nhà hình khối vuông lát đá theo kiểu kiến trúc hiện đại với những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng. Phòng khách có chiếc grand piano màu nâu sẫm và một con mèo đen. Những đêm tối trời, con mèo đứng ngay đầu cầu thang dẫn xuống phòng Maya và kêu những tiếng rợn người. Từ khung cửa sổ, Maya nhìn ra khoảng đen dày đặc và thấy hai chấm tròn sáng rực lạc lõng.

                              Nhà dưỡng lão nằm nối tiếp ngôi nhà piano một cách kỳ quặc.

                              -|-

                              Một ngày đầu mùa xuân, Maya thấy một ông già đầu trọc râu ria xồm xoàm ngồi ở chiếc bàn trong sân với điếu thuốc hút dở dang. “Chào cô gái, cô tên gì?” “Maya, còn ông?” “Tom.”

                              Ngày thứ hai của mùa xuân, Maya thả bộ về nhà. Già Tom vẫn ngồi hút thuốc bên bệ cửa hỏi vọng ra: “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Bình thường.”

                              Ngày thứ mười lăm của mùa xuân, Maya chạy băng giữa màn mưa. “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Sũng nước và chết tiệt.”

                              Ngày đầu tiên của mùa hè, trời nắng ấm. “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Piano và mì gói.”

                              Ngày thứ sáu mươi của mùa hè. “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Sắp về nhà. Vui lắm.”

                              Ngày cuối mùa hè. “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Không khóc được.”

                              Một ngày giữa tháng 11, trời đổ tuyết. Mùi khói thuốc quen thuộc thôi quyện vào không khí. Cái lạnh làm người ta không kịp dừng lại vì sợ hơi thở sẽ đóng băng.

                              Giáng Sinh, Maya gõ cửa ngôi nhà dưỡng lão với chiếc khăn choàng màu chocolate sữa đầy những mũi đan vụng về trên tay. Một người phụ nữ phúc hậu ra mở cửa, khe khẽ lắc đầu.

                              Maya lấy chiếc khăn choàng lên cổ. Đầu cầu thang dẫn xuống phòng, trên nền tuyết trắng xóa, một khối đen tuyền nằm đóng băng. Hai chấm tròn thôi không sáng rực lạc lõng.

                              “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” – Người bạn chung nhà giọng hớn hở với món quà xinh xắn trên tay.
                              “Giáng Sinh vui vẻ.”
                              ================================

                              Comment


                              • #30
                                Truyện hay lắm. Nhất là truyện bữa tiệc. Ít nhất là mình đã một lần cảm nhận đc.

                                Comment

                                LHQC

                                Collapse
                                Working...
                                X