Announcement

Collapse
No announcement yet.

[Suy Ngẫm] Truyện Rất Ngắn (Tổng Hợp) - Đọc và suy ngẫm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • #31
    truyện bữa tiệc nghe hơi ảo
    Bùm, Maria Ozawa Bin Laden, chuyên gia cưa bom hàng đầu Việt Nam
    Bùm, Maria Ozawa Bin Laden, chuyên gia cưa bom hàng đầu Việt Nam
    Bùm, Maria Ozawa Bin Laden, chuyên gia cưa bom hàng đầu Việt Nam
    Bùm, Maria Ozawa Bin Laden, chuyên gia cưa bom hàng đầu Việt Nam
    ...

    Comment


    • #32
      uhm, nhìn ở một góc độ thực tế hơn là người ta có thể đồng cảm và chia sẻ với người kém may mắn hơn một cách kín đáo, chân thực.
      Last edited by 08520419; 02-08-2011, 08:04.

      Comment


      • #33
        TÌNH BẠN

        Hai người đi trên con đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiền chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát: " Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi ".

        Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy. Anh bạn kia không may bị chuột rút và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: " Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi ".

        Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: " Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá ? "

        Mỉm cười, anh trả lời: " Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng sự tha thứ... Và khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta lên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xóa nhòa được... ".

        .....Hãy học cách viết trên cát và đá ...
        ---------------------------------------

        GIA ĐÌNH

        Mấy năm trước, cháu được một tuổi rưỡi, nói bập bẹ, mới biết đi. Bà vỗ tay mừng cháu. Mẹ cười hạnh phúc.

        Hai năm sau, cháu đã vào lớp một. Bà bị tai biến mạch máu não, nằm liệt gường, không nói được. Nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt mẹ.

        Sau nhiều tháng điều trị, bà bỗng nói được, rồi bà chống gậy tập đi. Bà đi được, cháu vỗ tay mừng bà. Mắt đẫm lệ, mẹ cười.
        -----------------------------------------

        Chuyện của nội

        Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít...
        Dường như nội cũng mừng lắm. Nội ra vào, hết sờ cái cột, sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...
        Từ ngày lên máy bay cho đến khi định cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ quí lắm.
        Chiều đông ảm đạm, nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan...
        ....................................

        Cổng trường

        Cổng trường ngày thi đông nghẹt thí sinh & phụ huynh. Những gánh hàng, dãy quán mọc lên san sát trên khoảng đất trống cạnh trường.

        "Út, Út, Út ơi!". Cô học trò lúng túng tách khỏi đám bạn, đi về phía tiếng kêu.

        "Ăn đi con. Xôi đậu. Thi sẽ đâu đấy".

        "Con ăn rồi. Sao má lại ra đây!". Cô quày quả vào trường, vội vàng như trốn chạy...

        ...Mùa thi lại về. Cô giáo trẻ tần ngần trước cổng trường nhộn nhịp. Giọt nước mắt muộn màng đọng nơi khóe mắt. "Con mãi sẽ không đậu khi chối từ gánh xôi của má. Má ơi!".
        -----------------------------------

        Bà tôi

        Thủa ấy khổ lắm, hàng năm vào tháng bảy mưa dầm, nhà túng thiếu phải vay hàng xóm từng bơ gạo. Mẹ thường nấu cơm nhão cho Bà dễ ăn. Tôi cằn nhằn mẹ. Bà bảo đi xin miếng vôi trầu. Tôi ấm ứ. Bà lọm khọm chống gậy đi. Khi về trời mưa Bà ốm cả tuần. Mẹ nấu cháo cho Bà, khói se mắt, chặc lưỡi: Bà già rồi mà còn khổ!

        Bà mất. Tôi xa nhà, ăn cơm bụi chợt thấy dáng ai còng - miếng cơm bỗng khô khốc, quán không khói mà cay cay.

        (Sưu Tầm)
        -----------------------------
        Mai Văn Khải
        Software Engineering, University Information of Technology
        a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

        Comment


        • #34
          ui.. truyện hay qua...đầy ý nghĩa

          Comment


          • #35
            lâu lâu nhìn lại chả biết truyện nào up rồi truyện nào chưa nữa! Up trùng thì anh em bỏ qua nha
            -----------------------------
            Mai Văn Khải
            Software Engineering, University Information of Technology
            a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

            Comment


            • #36
              Đám tang buồn.

              Quê tôi có đội âm công lo nghi thức chôn cất. Trọng tâm nghi thức là bài hát đưa linh, có nhạc lễ phụ họa, với lời lẽ thống thiết bi ai do ông tổng tiền, nhân vật quan trọng nhất của đội âm công, diễn xướng trước linh cửu. Ông Biện suốt đời làm chức tổng tiền hát cho bao nhiêu đám.

              Ông Biện qua đời, chưa có người thay thế, đội âm công buộc lòng phải phát trên loa bài hát đưa linh do chính ông hát được ghi âm từ trước. Nghe một người tự đưa tiễn linh hồn mình, mọi người dự tang lễ không khỏi ngậm ngùi.
              ...............................

              Cay

              Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.

              Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.

              ...Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá cay.

              Cay nên người ta không thèm ăn của ông nữa...
              ...............................................

              Con nuôi

              Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói: - Mình biết tất cả về con nuôi đấy.

              Một học sinh khác hỏi: - Thế con nuôi là gì?

              Cô bé trả lời: - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng mẹ.
              ...............................................

              Bão

              Sống miền duyên hải, công việc của anh gắn liền với biển, với những chuyến khơi xa. Anh đi suốt, về nhà chẳg đc bao đã tiếp tục ra khơi. Mỗi lần anh đi chị lại lo. Radio, ti vi báo bão. Đêm chị ngủ chẳg yên, sợ bão sẽ cuốn anh ra khỏi đời chị.

              Cuộc sống khá hơn, anh không đi biển nữa mà kinh doanh trên bờ. Anh đi sớm về trễ, có đêm vắg nhà, bảo vì côg việc làm ăn. Nhưng nghe đâu...

              Không phải bão, anh vẫn bị cuốn xa dần. Sóg gió, bão trog lòg chị.
              ...........................................

              Mùi thơm hương bài

              Ngoài sáu mươi tuổi ông nghỉ hưu, tất cả để lại Hà Nội. Một mình ông về quê chăm sóc mẹ già sau mấy mươi năm đằng đẵng xa mẹ.

              Đó là những ngày hạnh phúc của đời ông, ông được sống lại những năm tháng ông là thằng Thiều bé bỏng, đêm đêm cùng mẹ xe những cây hương bài thơm ngọt ngào để nuôi ông ăn học... Hai mái đầu bạc của hai mẹ con lại xe hương bài cho đến một ngày trong túp lều nhỏ nghi ngút lan tỏa mùi thơm và khói trắng của hương bài...

              Ông trở lại Hà Nội với vợ con mang theo hương thơm của hương bài quê hương...

              (Sưu Tầm)
              -----------------------------
              Mai Văn Khải
              Software Engineering, University Information of Technology
              a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

              Comment


              • #37
                Làm lý lịch?

                Giải phóng miền nam, nước nhà thống nhất, chính quyền mới được thành lập, thiếu trầm trọng nhân lực ngày đó đi làm công chức chả phải thi cử bằng cấp gì, cứ có ông cán bộ cách mạng nào đó giới thiệu, gia đình bần cố nông không dính liếu chế độ cũ thì kiểu gì cũng có một việc con con để làm. Chị đi theo một người quen của ba lên thị xã cũng chỉ đơn giản như vậy. Nhà nghèo, đất nước tang hoang, bầy con nheo nhóc, chị là chị cả, đi làm kiếm được đồng nào hay đồng đó. Văn phòng Tỉnh ủy mới thành lập tuềnh toàng rách nát sáng đi làm tạp vụ, trưa chiều đi tăng gia tăng vụ kiếm cái ăn, tối về lại bồi dưỡng nghiệp vụ, một ngày của chị là như thế chả có tiền lương. Đất nước còn nghèo, lương cán bộ còn chưa có đào đâu ra lương cho người đang học nghiệp vụ. Chẳng thế mà đi cùng đợt với chị có dăm bảy người chưa tới nữa năm họ về nhà ráo trọi.

                Đất nước bắt đầu ổn định, chưa giàu nhưng cũng đủ ăn, cơ quan bây giờ bao ăn và cuối tháng còn có chút tiền lương nữa. Người ta lại đổ xô nhau xin vào làm nhà nước, được vào biên chế. Lúc này vào nhà nước phải làm lý lịch, phải kê khai phải thẩm tra xét duyệt phải tư tưởng chính trị rõ ràng, người ta cũng nô nức đi làm lý lịch. Trong lý lịch có phần điền nguyện vọng phân công công tác, mọi người cố gắng ghi thật nhiều mỹ từ để chứng tỏ mình lập trường vững vàng lý tưởng vững mạnh. Nào là "Hiến dâng cho Đảng", "Cống hiến cho lý tưởng", "Dốc sức cho tổ quốc". Chị thì chả biết ghi gì phần lý lịch chi ghi nguyện vọng: "Làm việc cho đất nước, để nhà bớt miệng ăn"

                Comment


                • #38
                  Sắp đến thời kì Bận bịu và sóng gió rồi! topic sẽ lâu đc cập nhật!
                  Tiếp nhé!
                  --------------------------------
                  Khoảng cách

                  Góa phụ, 18 năm nay, bà làm công nhân vệ sinh thành phố nuôi 2 thằng con vào đại học.
                  Bà bắt đầu công việc mỗi ngày khi người ta chưa tỉnh giấc và trở về nhà khi tất cả đã chìm trong im lặng.
                  Công việc nặng nhọc, nhiều khổ tủi nhưng cũng lắm lúc bà mỉm cười mãn nguyện khi thấy thành phố lại sạch đẹp.
                  Bà nhanh tay quét nốt phần rác nơi góc công viên cho kịp chuyển ca đêm.
                  Đôi tình nhân rảo bước ném toẹt ly cà phê méo mó, nước tóe lên cả người bà. Bà khéo léo nhắc nhở rằng thùng rác ở ngay kia.
                  Cô gái lả lướt buông lời từ cặp môi hồng hào chín mọng rồi rủng rỉnh đánh cặp mông bước đi:

                  - Tôi không vứt ra đó thì bà lấy đâu ra việc mà làm?
                  -------------------------------------------------

                  Quạnh quẽ

                  Bố thân gà trống, vật lộn với vài công đất nuôi chị em tôi ăn học. Căn nhà rách nát, bảo làm lại, bố xua tay:

                  - Làm chi rứa? Để dành tiền bọn mi đi học.

                  Ngày qua...

                  Chị Hà ra trường, đi làm, thư về:

                  - Con gởi ít tiền, bố sửa lại căn nhà. Cuối năm, con lấy chồng, nhà cửa rách nát quá, họ coi thường...

                  ... Đám cưới xong, chị theo chồng, chúng tôi đi học xa.

                  Giỗ mẹ lần thứ 11, chị em tôi về nhà. Ngôi nhà gạch mới xây lạnh tanh, không còn ấm cúng như căn nhà lá ngày xưa.
                  ---------------------------------------------------

                  Lệ trần

                  Chuyện kể rằng, ở miền nọ có chàng trai, cô gái yêu và thương nhau rất nhiều.
                  Họ quấn quýt bên nhau, vui cười hạnh phúc như chẳng có thứ gì có thể chia lìa đôi lứa.
                  Nhưng rồi một ngày, cô gái chết đi, để lại chàng trai trong muôn vàn xót thương.
                  Chàng khóc. Chàng khóc ngày này qua ngày khác, người đời mủi lòng, khuyên nhủ chàng nên để ký ức được ngủ yên. Nhưng chàng vẫn khóc, khóc rất nhiều.

                  Rồi một đêm, trong giấc mơ, chàng thấy mình đứng trước ngưỡng cửa thiên đường. Có rất nhiều các cô gái trong trang phục dạ hội lộng lẫy, trên tay cầm những ngọn nến lung linh, huyền ảo. Và chàng thấy người yêu chàng, cũng áo quần lộng lẫy, cũng ngọn nến trên tay, nhưng nến tắt.

                  Chàng hỏi:
                  - Sao em không thắp nến lên?
                  Nàng rơi lệ:
                  - Mỗi lần em chưa kịp thắp lên thì nước mắt anh lại rơi xuống. Van anh, xin anh đừng khóc nữa!


                  *** Nếu lỡ mất đi người thân yêu nhất, bạn chọn cố gắng sống hạnh phúc để người đó được an nghỉ hay mãi chìm trong khổ đau của cả hai? ***
                  --------------------------------------------------

                  Mắt mẹ.

                  Suốt thời gian thơ ấu,và cả khi lớn lên,lúc nào tôi cũng ghét mẹi.Lí do chính có lẽ vì mẹ chỉ có một con mắt...Bà làm tôi thấy xấu hổ với bạn bè.Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà,thoát khỏi người mẹ làm nghề nấu ăn,người mẹ có một mắt khiến tôi luôn bị chê cười ấy...
                  18 tuổi,tôi có được học bổng du học Singgapore...
                  Nhiều năm sau....tôi lập gia đình,mua nhà và có mấy đứa con.Tôi nói với mọi người rằng tôi mồ côi từ nhỏ,tôi hài lòng với cuộc sống,vợ con và những tiện nghi vật chất mà tôi có ở Singapore.Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ,thỉnh thoảng lén vợ gửi về 1 ít tiền...tự nhủ như thế là đủ...
                  Một ngày kia,mẹ bất chợt đến thăm.Khi nhìn thấy bà già lam lũ,1 mắt trước cửa...lũ con tôi có đứa cười nhạo.đứa hoảng sợ..tôi nhìn mẹ,giận dữ"Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ,đi khỏi đây ngay"-"Ô, xin lỗi ông,tôi..tôi nhầm địa chỉ"..
                  2 tháng sau,lớp cũ họp lớp,tôi về nước.Sau buổi họp mặt,tôi ghé qua căn nhà của mẹ,vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ..Mẹ đã mất vài ngày trước đó,được hàng xóm mai táng.Tôi không nhỏ lấy một giọt nước mắt,cho đến khi cầm trên tay lá thư của mẹ:
                  "Con yêu,mẹ xin lỗi vì đã từng làm con xấu hổ với bạn bè,mẹ cũng xin lỗi vì đã sang Singgapore thăm con.Nhưng con biết không..hồi con còn nhỏ,có một vụ tai nạn xảy ra,con bị mất 1 mắt..nên mẹ đã cho con..một con mắt của mẹ.Mẹ không bao giờ hối hận vì điều ấy,vì con đã nên người,con hạnh phúc..và con có thể nhìn thấy cả thế giới bằng con mắt của mẹ.thay cho mẹ
                  Mẹ yêu con lắm!"
                  Last edited by 09520133; 23-08-2011, 15:08.
                  -----------------------------
                  Mai Văn Khải
                  Software Engineering, University Information of Technology
                  a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                  Comment


                  • #39
                    Giá trị của 1 " người bạn " !

                    ------------------------------------------------

                    Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.


                    Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50."

                    Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"

                    Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"

                    Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."

                    Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
                    Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."

                    Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."

                    Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ

                    - "Vâng, cháu cũng không chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"
                    Last edited by 09520133; 24-09-2011, 15:37.
                    -----------------------------
                    Mai Văn Khải
                    Software Engineering, University Information of Technology
                    a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                    Comment


                    • #40
                      Bạn Có Nghèo Không?

                      Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến một nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là là một cánh để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình." - người cha nghĩ đó là bài học thực tế tố cho đứa con bé bỏng của mình.Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: " Chuyến đi như thế nào hả con ?"- Thật tuyệt vời bố ạ !-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy !-Ô, vâng.-Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?Đứa bé không ngần ngại:-Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn ***g vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm.Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phải phục vụ người khác. Chùng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra nững thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở lẫn nhau...Đến đây người cha không nói gì cả."Bố ơi, con đạ biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.."- cậu bé nói thêm.Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì chúng ta đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì không có. Cũng có những thứ không có giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đứng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
                      ------------------------------------------

                      Nghịch Lý

                      Thanh minh.Bàn chuyện cải mộ mẹ,anh Hai nói:

                      -Tôi góp một phần.

                      -Tôi một phần
                      ...
                      -Tôi cũng một phần.

                      Thím Tư chen vào,nửa đùa nửa thật:

                      -Chú út hai phần mới phải,anh Tư đâu hưởng gì đâu.

                      Chợt nhớ,lúc nhỏ,mấy anh em ngủ chung với mẹ.Đêm,muỗi vào mùng,mẹ không đập,sợ hụt,cứ để muỗi cắn mẹ no rồi sẽ không cắn các con.

                      Ôi,tình yêu của mẹ là thế...có chia phần bao giờ đâu.

                      Tác giả:Văn Triều
                      -----------------------------
                      Mai Văn Khải
                      Software Engineering, University Information of Technology
                      a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                      Comment


                      • #41
                        Thịt gà

                        Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đứng ăn trước cửa. Tý khoe:
                        - Nhà Tý ăn thịt gà.
                        Đêm đó, bà Tám chửi:
                        - Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc.
                        Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh, qua đời. Thương tình, hàng xóm lo ma chay. Tý hớn hở vì nhà nó đông vui.
                        Trời đổ mưa.

                        Thằng Tý la lớn:
                        - Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi.
                        Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo.
                        Cua rang muối
                        Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:

                        - Cua rang muối thật đó mẹ.

                        Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:

                        - Còn răng đâu mà ăn?!
                        Mình thích 2 truyện này, rất ý nghĩa.
                        Lời nói dối.
                        Ngày đó nhà nghèo cha mất, mẹ tần tảo nhưng không đủ ăn. Để con có bữa ngon, mẹ gởi con về giỗ họ. Giữa đám cúng đông vui, chẳng ai đoái hoài, con bơ vơ lạc lõng... Về nhà mẹ hỏi con né tránh: "Dạ, vui! Cô bác mừng con...!!!".
                        Lớn lên, con đi làm xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ họ con về cùng con trẻ, mọi người vui gặp gỡ, chăm sóc đủ điều, từ miếng ăn, chiếc bánh...
                        Về nhà nhìn ảnh mẹ con thấy lòng rưng rưng...
                        Anh Hai

                        Căn nhà tranh đổ sập cuốn theo dòng lũ. Tí một tay ôm Tèo một tay bấu vào miệng chum chòng chành. Cái chum bé quá. Cánh tay mỏi nhừ. “Nếu chết cả hai mẹ buồn biết mấy. Thôi em đi, trời cho sống nhớ lo tuổi già của mẹ.”. Nước mắt nước mũi ràn rụa, Tí rướn người bỏ Tèo vào chum. Em còn quờ quạng một lúc nữa đến khi cái chum chỉ còn là một chấm mờ mới chìm sâu vào cơn hung bạo của nước trời.
                        Tèo không chết nhưng em mất trí, ai hỏi gì cũng chỉ nói:”Anh Hai!”
                        2 truyện này cảm động..
                        Đọc truyện Anh Hai xong lại rơi nước mắt...
                        Nó có ý nghĩa với mình.
                        Yahoo Messenger : vic.isme
                        Phone number : 09 38 08 78 38 or 0169 4334 099

                        Comment


                        • #42
                          Originally posted by 09520133 View Post


                          MẤT XE
                          Nhà có hai chiếc xe đạp. Mẹ đi dạy hàng ngày phải chạy một chiếc. Còn lại một chiếc cho nó đi học đại học.

                          Hơn hai năm đại học trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn hút nó. Những quán nhậu, quán cà phê, quán bi da trở nên quen thuộc đối với nó.

                          Một buổi tối nó đi bộ về nhà trọ. Mặt buồn xo. Hai đứa bạn cùng phòng đang học bài bật dậỵ “Xe mày đâu?”. “Mất rồi”. Để giáo trình lên bàn, nó nằm úp mặt vào gối, chẳng buồn nói chuyện. Hai đứa bạn lại gần vỗ về, an ủi.

                          Cuối tháng nó về quê. Ba mẹ không mắng, chỉ buồn. Ngày đi, ba cho tiền. Nó nhét tiền vào bóp. Một tờ giấy mỏng chợt rơi xuống đất. Mẹ nhặt vội tờ giấy và trả lời thắc mắc của ba :”Hóa đơn thuốc của em, tháng trước em cho con tiền vô tình cái hóa đơn bị kẹp vào giữa xấp tiền, may mà còn”.

                          Nó nhìn mẹ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Ba đâu biết rằng, cái hóa đơn thuốc mà mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của nó.
                          .........................

                          Anh hai
                          Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng “ sanh ra.. giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”
                          Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
                          Ngày bé Út vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở tro. Anh tự ý bán đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé Út khóc thút thít… anh cười, “ Út ráng học ngoan…”
                          Miệt mài 4 năm DH, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…
                          Vừa bước vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói… Mẹ khóc, “ Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ…lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”
                          ............................

                          Đưa đón
                          Nội từ quê vào thăm, mang quà quê vào cho cháu, nào là bánh đa gạo nếp, có cả chục trái dừa khô.
                          Thấy nội lỉnh kỉnh vất vả, con trách bố: Sao không đón nội. Bố bảo: Bận quá.
                          Ngoại nước ngoài về thăm quê. Các cậu, dì thuê hẳn một xe ôtô đi đón. Bố cũng đóng cửa hàng nghỉ buôn bán vài hôm, để cùng đi đón ngọai. Bố bảo: Ai cũng có mặt, bố không đi ngoại trách.
                          ..............................


                          Tô mì
                          Em gái tôi rất thích ăn mì, nhưng hồi ấy nhà nghèo lắm, không phải thèm là ăn được.

                          Có bữa ba đến trường rước nó về, hai cha con ghé lại xe mì đầu hẻm, ba kêu một tô mì, đẩy về phía nó : "Con ăn đi, ba no rồi !"

                          Ăn xong, nó chợt nhìn thấy ba vét hết các túi mới đủ tiền trả tô mì .....

                          15 năm trôi qua . Em tôi đã là một cô giáo. Hôm lãnh tháng lương đầu tiên về , nó cầm xấp tiền tần ngần hoài . Tôi hỏi :
                          - Nhỏ định mua sắm gì đây ?
                          - Em sẽ mua tô mì thiệt ngon để cúng ba !

                          Rồi nó quay mặt hướng khác, giấu đi hai con mắt đỏ hoe .....
                          ................................................

                          Bóng nắng, bóng râm
                          Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
                          - Nhà ngoại ở cuối con đê.
                          Trên đê chỉ có mẹ, có con
                          Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
                          - Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
                          Con cố.
                          Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
                          - Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
                          Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
                          Trời vẫn nắng, vẫn râm...
                          ...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
                          ....................................

                          Cua rang muối
                          Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:

                          - Cua rang muối thật đó mẹ.

                          Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:

                          - Còn răng đâu mà ăn?!
                          ..........................................
                          Mấy bài này xúc động

                          Comment


                          • #43
                            Đi thi
                            Tác giả: Ngô Thị Thu Vân


                            Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út - cấp II, cấp III, tú tài, đại học - Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.
                            … Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”.
                            Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”.
                            ----------------------------------

                            Đám tang buồn
                            tác giả: Nguyễn Đông Phương

                            Quê tôi có đội âm công lo nghi thức chôn cất. Trọng tâm nghi thức là bài hát đưa linh, có nhạc lễ phụ họa, với lời lẽ thống thiết bi ai do ông tổng tiền, nhân vật quan trọng nhất của đội âm công, diễn xướng trước linh cửu. Ông Biện suốt đời làm chức tổng tiền hát cho bao nhiêu đám.
                            Ông Biện qua đời, chưa có người thay thế, đội âm công buộc lòng phải phát trên loa bài hát đưa linh do chính ông hát được ghi âm từ trước. Nghe một người tự đưa tiễn linh hồn mình, mọi người dự tang lễ không khỏi ngậm ngùi.
                            --------------------------------

                            Viết cho cha
                            tác giả: Minh Tú

                            Con xin tiền đóng học phí học thêm Anh văn. Cha nói để cha tính. Mấy ngày sau cha mới có tiền đưa con.
                            Một lần trốn học, lũ bạn rủ con đi uống nước.
                            Ngồi trong quán, con giật mình khi thấy dáng một người rất quen: cha của con. Cha chạy xe ôm sau giờ làm việc. Con trách mình sao quá vô tâm
                            -------------------------------
                            -----------------------------
                            Mai Văn Khải
                            Software Engineering, University Information of Technology
                            a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                            Comment


                            • #44
                              giá mà em có người cha vĩ đại như thế (
                              Be different and always different
                              http://archlinuxvn.org/
                              http://theslinux.org
                              http://lab.infosec.xyz

                              Comment


                              • #45
                                Người cha nào cũng vĩ đại hết bạn à, dù theo cách này hay cách khác.
                                <----- Sometime we to hide ------>

                                Comment

                                LHQC

                                Collapse
                                Working...
                                X