Announcement

Collapse
No announcement yet.

[Suy Ngẫm] Truyện Rất Ngắn (Tổng Hợp) - Đọc và suy ngẫm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • #61
    Originally posted by 10520058 View Post
    anh không phải em sao biết cảm nhận của em
    nói thật những dòng trên không đúng hoàn cảnh của em đâu cám ơn anh đã quan tâm ^_^
    p/s đời muôn mặt mỗi người có cảm nhận của mình em tôn trọng cách nhìn của mọi người ^_^
    bạn nói cũng đúng.nhưng ko nên thù hận cha mình làm gì.dù sao ổng cũng có công sinh ra bạn.nuôi bạn. mà những người cha như vậy đáng trách lắm

    Comment


    • #62
      Học phí

      - Đã sắp nộp học phí chưa con?
      - ...
      - Chắc cũng còn dài dài phải không?
      - Dạ, 2 tuần nữa thi, phải nộp trước khi thi bố ạ!
      - .... À.., ừ, 2 tuần nữa à, ừ ,... ừ...
      - ....
      - Học mà thi cho tốt, tiền bạc rồi bố lo...

      Trên đời này có bao nhiêu chiếc lá thì bằng vậy lần người cha yêu con. (Jack Baxter)
      --------------------------------------------

      Nụ Cười
      Trên 1 trạm xe bus,2 thanh niên chỉ trỏ,cười hô hô với nhau:
      -Mày nhìn kìa,xinh chưa kìa,ra làm quen đi,haha.
      .....Bất giác quay về phía tay anh ta chỉ,bắt gặp một nụ cười tươi như mặt trời tỏa nắng,trên một khuôn mặt dễ thương thánh thiện,của một cô gái có một chân bị tật,với thân hình nhỏ bé như một đứa trẻ học tiểu học.
      Người đi đường tò mò bàn tán..."Chắc con bé bị chất độc màu da cam,tội.."
      .....Cô gái vẫn cười...


      <Sưu Tầm>
      -----------------------------
      Mai Văn Khải
      Software Engineering, University Information of Technology
      a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

      Comment


      • #63
        thớt die rồi à @@
        Nếu biết ngày mai em lấy chồng
        Anh về luyện cước thế là xong
        Mai này luyện xong Song Phi Cước
        Đá chết chồng em lúc động phòng

        Comment


        • #64
          e giờ mới dc đọc, cảm động, thích nhất là truyện "ANH HAI" (

          Comment


          • #65
            Topic này đúng là …" ác " wá đi - làm người ta khóc hoài zả. Mặc dù đã có cảnh báo nhưng ai ngờ làm thiệt vậy ta T.T
            Tiên Học Lễ - Hậu Học Văn

            Comment


            • #66
              Nghĩ lại… càng thấy " quá ác " - càng đọc càng khóc - bó tay rùi. Thui thì còn chân ta cứ đọc tiếp vậy
              Tiên Học Lễ - Hậu Học Văn

              Comment


              • #67
                Đòn của bố
                Tác giả: Vũ Thị Thanh Tâm

                Nắng trưa hè rát bỏng kèm theo đợt gió nóng. Thằng con từ ngoài ngõ vào mồ hôi nhễ nhại, áo quần lấm đầu bùn, tay giơ cao xâu cá vài con đòng đong, cân cấn. Giận quá, phế cho thằng con mấy roi. Đêm nằm, xoa mấy vệt lằn ở mông con, lòng xót xa, nghĩ lại ngày xưa: mẹ mất sớm, bố ở vậy nuôi con, sau mỗi lần bị đòn vì nghịch ngợm, đều thấy bố quay đầu đi, tay dụi mắt, ước gì trở lại ngày xưa bé để được ăn đòn của bố. Bố ơi !
                ===================================

                Cái đòn gánh
                Cha mẹ mất sớm, Thúy nuôi hai đứa em bằng gánh chè thập cẩm. Cái đòn gánh cõng hai đầu trách nhiệm, Thúy đã hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ. Thằng Tân đã tốt nghiệp đại học, đã có việc làm có thể lo cho con Mai đang học lớp mười hai. Với số tiền nhỏ thằng Tân gửi về mỗi tháng, Thúy không đi bán chè dạo nữa, chị sửa lại cái hiên nhà và mở quán chè cố định. Chị cẩn thận lau cái đòn gánh sạch sẽ, nâng niu nó như một kỷ vật, tìm chỗ kín đáo chị cất nó vào.
                Thằng Tân nghỉ phép năm về thăm chị. Thúy đi chợ chưa về, Tân dọn dẹp nhà cửa. Nó châm lửa đốt rác, quăng luôn cái đòn gánh vào đống lửa đang rừng rực cháy.
                (Tg:Nguyễn Bá Hòa)
                ===================================

                Tuổi thơ
                Tác giả: Ngọc Chi

                Thằng Nhân vừa về đến nhà, chưa kịp rửa mặt mũi tay chân liền sà vào lòng bà nội.
                - Con đi thăm chị có vui không? Bà hỏi.

                Thằng bé mặt buồn xo, phụng phịu:
                - Chị Hiếu nói thương con, nhớ con. Vậy mà xin một cái áo mới để "tụ" trường mặc đi học chỉ cũng hổng cho. Nhà chỉ ở treo áo nhiều ơi là nhiều, đủ màu xanh đỏ tím vàng, đẹp ơi là đẹp...

                Bà ái ngại nhìn cháu mà nước mắt ứa ra. Tội nghiệp con bé Hiếu của bà... Mười mấy tuổi đầu đã phải đi làm thuê cho người ta, mấy tháng rồi không dám về thăm nhà vì sợ hụt tiền đóng học phí cho em.
                ==================================

                Trước... sau
                Tác giả: Mây Xanh

                Trước, ở nhà tập thể, căn phòng hẹp tí chỉ đủ kê chiếc gường, cái bàn. Ba chạy xe đạp ôm. Mẹ ở nhà chăm sóc con. Con còn nhỏ hay khóc đòi quà. Ba mẹ vỗ về, con nín. Cả nhà cùng cười.

                Sau, ba nghĩ chạy, vào làm trong một xí nghiệp. Mẹ phụ việc cho nhà người bà con. Rồi ba mẹ xây nhà mới khang trang hơn. Cả ba và mẹ đều bị cuốn mình vào công việc. Con lớn không còn khóc vòi vĩnh và thường được ba mẹ mua quà cho. Nhưng cả nhà ít khi cười cùng nhau.
                ==================================

                Tiếng Cười
                Tác giả: Lê Thị Diệu Hiền

                Con đường bấy lâu vắng ngắt nay bỗng nhiên đông nghẹt. Mọi người tụm lại quanh một người đàn ông và hai chú khỉ đang làm trò. Một chú khỉ tồng ngoầng đạp chiếc xích lô quanh vòng tròn người thu hẹp, rồi nhào lộn, chú khỉ khác thì lại kéo chiếc xe bò quanh để xin tiền dưới sự chỉ đạo của cái cây trên trên tay người đàn ông. Ai đó tự dưng ném vào nửa trái bắp luộc, chú khỉ kéo xe bò nhảy xổ đến chụp lấy, ăn ngấu nghiến. Mọi người cười vang trước những động tác ngộ nghĩnh, dễ thương ấy. Người đàn ông bỗng nhảy xổ vào giằng lấy trái bắp. "Khi có thức ăn nó sẽ không nghe lời." - Người đàn ông thanh minh.

                Chú khỉ sau khi bị giật lấy trái bắp thì không còn chịu nghe lời. Người đàn ông lôi xềnh xệch lên một tấm ván, bắt nó nằm xuống rồi quất như mưa lên tấm lưng bé nhỏ, oằn con, đôi mắt nó nhìn người đàn ông long lanh, ngấn nước...! Xung quanh những nụ cười vẫn vang lên, bình thản!?!
                ==================================

                Thương ba
                Tác giả: Yên Hà

                Hồi nhỏ, ba có khiếu văn chương, tập viết thơ theo thời thượng, lắm khi toàn ca tụng người yêu. Nhờ vậy mà ngon ơ “cưa đổ” mẹ. Con gái lớn lên vừa đẹp vừa ngoan. Đậu học sinh giỏi văn, rồi lo thi học kỳ, tốt nghiệp đại học... Cô giáo bắt nộp báo tường, sợ không kịp bài, con gái khóc. Ba tiếp tục thức đêm, thơ đủ cả áo trắng, mây trời mà lòng canh cánh tiền thuốc thang cho mẹ.

                Về hưu, hỏi sao không làm thi sĩ, ba chỉ lặng lẽ cười, mắt ưu tư.
                ==================================

                Thì thầm lời mẹ
                tác giả: Nguyễn Thị Minh Tú

                ( Thương tặng Ba Má )

                Lúc nhỏ chị được mẹ chăm sóc rất chu đáo so với các anh em trong gia đình bởi vì chị có nét giống bà ngoại nhiều nhất. Không hiểu mẹ, chị càng ngày càng ngỗ nghịch và nhõng nhẽo. Mẹ bảo "rồi nó sẽ đổi tình" . Theo năm tháng chị đi lấy chồng, mẹ lại nghẹn ngào tự an ủi "rồi nó sẽ về thăm mình mà" . Và rồi khi mẹ không còn nhìn rõ để trông ngóng chị nữa, mẹ lại bâng quơ thở dài: "Chị tui bây chỉ được cái nét mặt là giống bà ngoại bây thôi..."


                <Sưu Tầm>
                -----------------------------
                Mai Văn Khải
                Software Engineering, University Information of Technology
                a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                Comment


                • #68
                  Ba
                  Nguyên Duy

                  Xưa, nội nghèo, ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
                  Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghỉ cho khỏe.
                  Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
                  Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi

                  ----------------------

                  Ước mơ

                  Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
                  - Nếu cô trúng số, con chịu cô mua cho con cái gì?
                  Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
                  - Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền không bị trễ học nữa.
                  Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
                  - Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
                  Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón..

                  --------------------------------

                  Dấu chấm hỏi

                  Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa. Cuối buổi học. - Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô. - Hát đi cô. Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài "Đi học về". - Hát theo cô nè... Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen... Phía cuối lớp có tiếng xì xào: - Tao không có ba mẹ thì chào ai? - ... Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.

                  --------------------------

                  Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.
                  - Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.
                  Anh mỉm cười và nói với nó:
                  - Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
                  Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:
                  - Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
                  Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
                  - Đây là nhà của mẹ cháu.
                  Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.
                  Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.

                  --------------------

                  có bài trùng xin bỏ qua em vừa sưu tầm được trên mạng về...
                  Be different and always different
                  http://archlinuxvn.org/
                  http://theslinux.org
                  http://lab.infosec.xyz

                  Comment


                  • #69
                    Originally posted by 10520058 View Post
                    Ba
                    Nguyên Duy

                    Xưa, nội nghèo, ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
                    Ngày .........
                    ........

                    ......có bài trùng xin bỏ qua em vừa sưu tầm được trên mạng về...
                    Thanks vì đã ủng hộ topic, Like vì những câu truyện rất hay! Trùng thì đọc lại cũng không sao )
                    -----------------------------
                    Mai Văn Khải
                    Software Engineering, University Information of Technology
                    a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                    Comment


                    • #70
                      Truyện này đã lâu rồi, và cũng không phải là "truyện rất ngắn", có thể nhiều người đã đọc, nhưng chắc cũng không ít người chưa biết
                      ====================================

                      - Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình.

                      Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

                      - Ăn hộ tôi mớ rau…! Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh:

                      - Dạ cháu không bà ạ!

                      Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
                      - Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
                      - Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn! Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ. Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

                      - Rau này bà bán bao nhiêu? – Hai nghìn một mớ – Bà cụ mừng rỡ. Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ. – Sao chú mua nhiều thế? – Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!



                      Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui. Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ…

                      -Nghỉ thế đủ rồi đấy! Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ. Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ. Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

                      Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện. Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

                      - Bà bán rau chết rồi.

                      - Bà cụ hay đi qua đây hả chị? – chị bán nước khẽ hỏi.

                      - Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác. – Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

                      Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi. Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ…!

                      Kết: : – Như bạn thấy đấy, giúp người khác (đặc biệt là những người già) là việc làm rất đáng trân trọng. Khi giúp đỡ 1 ai đó, bạn ko cần phải ngại hay sợ ai chê cười, quan trọng là ko trái với lương tâm và những điều đúng đắn.

                      —–> Nhưng ở đời ai mà tránh dc chữ “ngờ”. Anh bạn này cố giúp bà cụ, nhưng lại gián tiếp gây ra cái chết của bà lão tội nghiệp. Lại 1 bài học dc rút ra : “đừng bao giờ thất hứa, đặc biệt là những người đã trao trọn cho bạn niềm tin” Hãy bỏ ra ít phút để đọc bài này và suy nghĩ, bạn cảm thấy thế nào…..

                      (Sưu Tầm)
                      -----------------------------
                      Mai Văn Khải
                      Software Engineering, University Information of Technology
                      a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                      Comment


                      • #71
                        Lý Do
                        Tác giả: Giọt Đắng

                        Nó thấy trong ví anh có tấm ảnh mờ nhạt của một phụ nữ, tuổi khoảng chừng 25. Nó cầm lấy và nhận xét:

                        - Bạn anh đấy à! Xấu quá...

                        Anh không nói gì, nhét vội tấm ảnh vào ví và ra về với dáng điệu buồn bã.

                        Mười ngày, hai mươi ngày và cả tháng, anh vẫn không đến nhà nó, nó chẳng hiểu lý do gì? Giận anh nhưng nhớ anh. Nó quyết định tìm đến nhà anh.

                        Vừa vào đến cửa nhà, nó chợt giật mình vì tấm ảnh thân thuộc kia nằm ngay trên bàn thờ với khói hương nghi ngút. Nó như hiểu ra vì sao anh không bao giờ nhắc đến Mẹ trước mặt nó. Nó ôm lấy mặt mà khóc vì ân hận.
                        ===============================================

                        Lời mẹ
                        Tác giả: Nguyễn Thị Ly

                        Con đi học xa. Mẹ dặn:
                        - Cuộc sống ở trọ không như ở nhà. Từ nay con phải tự lo cho mình.
                        Chị lấy chồng. Mẹ lại bảo:
                        - Sống bên nhà chồng chẳng khác gì ở trọ. Con phải biết cách làm đẹp ý gia đình chồng. Có như vậy, cuộc sống của con mới được hạnh phúc.
                        Thời gian trôi, con ra trường. Con không còn ở trọ mà trở về bên mẹ. Con cảm thấy vui vẻ và ấm áp hơn.
                        Còn chị, chị xa chồng, cũng về với mẹ. Nhưng chị không còn tươi tắn như ngày nào. Mẹ nhìn chị khẽ thở dài.
                        ================================================

                        Lời hứa

                        Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ.
                        Ngày lại ngày. cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian.
                        Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằng Linh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con ngoan…không hư một lần nào…”.
                        ================================================

                        Lễ tốt nghiệp
                        Tác giả: Nguyễn Thị Cẩm Nhung

                        Cô sinh viên sắp nhận bằng cử nhân giãy nảy lên hỏi người mẹ quê mùa còm cõi:
                        - Má! Má lên đây làm gì?
                        - Má nghỉ bán một bữa lên coi con lãnh bằng tốt nghiệp.
                        - Không được đâu. Bữa nay bạn con đông lắm, mà má lại ăn mặc thế này.
                        - Thì má còn bộ nào khác đâu. Thôi cho má vào. Má...
                        - Thôi, thôi, má về đi. Con thì thế này, má thì thế kia. Tụi bạn con nó cười.
                        Nói rồi, cô sinh viên xinh đẹp chạy ào vào trong hội trường. Vừa lúc người xướng tên giới thiệu:
                        - Sinh viên Phạm Thị X là một trong những sinh viên xuất sắc của trường
                        -----------------------------
                        Mai Văn Khải
                        Software Engineering, University Information of Technology
                        a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                        Comment


                        • #72
                          Lâu Lâu đào lên đọc lại phát

                          MẸ TÔI!
                          Vương Thị Vân Anh

                          Mẹ tần tảo cho tôi khôn lớn, vai mẹ nặng hơn khi tôi vào đại học.
                          Ba năm đại học xa nhà, tuần nào tôi cũng viết thư cho mẹ, mẹ cầm thư tôi mà rớt nước mắt, vui thật nhiều nhưng mẹ tôi có biết tôi nói gì với mẹ đâu.
                          Mẹ tôi không biết chữ!
                          =========================

                          MÙA CÁ BÔNG LAU
                          Võ Thành An

                          Quê tôi ở ngã ba sông Vàm Nao, nơi nổi tiếng có nhiều cá bông lau. Dầu vậy, giá cá ở đây cũng không phải rẻ.

                          Đến mùa, thi thoảng má mua một khứa cá nhỏ nấu nồi canh chua để cả nhà cùng ăn. Thường anh chị em tôi nhường phần cá cho má. Má nói cá tanh, thích rau hơn.

                          Cậu ở thành phố xuống đòi ăn chua cá bông lau má nấu. Cậu chạy mua con cá to. Đến bữa không thấy má gắp cá. Cậu bảo:”Hồi xưa chị thích nhất món cá này?”.

                          Tôi thấy má tôi bối rối. Giờ tôi mới hiểu là vì sao má bảo không thích ăn cá.
                          ================================================== =======

                          Đợi
                          THIÊN KIM

                          Ba mẹ lấy nhau không có tình yêu. Ngày còn thơ, thức giấc nửa đêm tôi thường nghe mẹ thở dài và khóc trong đêm vắng. Mẹ đợi ba...

                          Ngày tôi vào đại học cũng là lúc ba không bao giờ về nhà nữa, ông đi với người đàn bà khác. Mẹ cười buồn:

                          - Mẹ không phải đợi nữa.

                          Lần đầu tiên về thăm nhà tôi thảng thốt khi nhìn mắt mẹ mừng rưng rưng bao nhiêu nỗi nhớ mong chờ đợi con.

                          - Mẹ ơi, cả đời mẹ phải đợi!

                          - Đôi khi đợi là một hạnh phúc, con ạ!
                          ================================

                          Tiền mừng tuổi
                          TRƯƠNG ĐÌNH DẠ VĨNH

                          Năm bảy tuổi, mẹ bảo đưa tiền mẹ cất cho. Nó đếm mấy chục ngàn tiền lì xì rồi miễn cưỡng đưa mẹ cất giùm vì trước kia không bao giờ thấy mẹ trả lời.

                          Năm mười tuổi, nó lén cất hết tiền không cho mẹ biết.

                          Mười tám tuổi, nó mang nỗi nhớ quê hương bước vào đại học ở tận miền trong xa xôi.

                          Tết. Ký túc xá vắng hoe. Phương Bắc xa xôi nó không về được. Nó nằm co trên giường cầm giấy nhận tiền của mẹ mà thấy ân hận, xót xa.
                          -----------------------------
                          Mai Văn Khải
                          Software Engineering, University Information of Technology
                          a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                          Comment


                          • #73
                            Ồ, chú ấy đã trở lại .

                            Comment


                            • #74
                              Chiếc đài
                              Theo bạn bè, cô đòi bằng được bố mua cho chiếc đài nghe nhạc. Đưa cô ra hàng đồ cũ, ông chọn cho cô chiếc đài rẻ tiền nhất nhưng với hy vọng nó là cái tốt nhất. Hai tháng sau, đài hỏng.

                              "Bố chỉ ham đồ rẻ, không mua đồ tốt cho con. Tại sao bố lại keo kiệt thế?" cô phụng phịu

                              "Con muốn biết thì đứng đón bố ở cửa" mẹ cô gợi ý

                              Từ hôm đó, ngày nào, cô cũng đứng trước cửa đợi. Ngày nào ông cũng đi về với cùng một chiếc quần cũ sờn màu.

                              ================================================== ===========================

                              Hai mẹ con
                              Khi nhỏ, mỗi lúc tan trường mẹ đưa tôi về bằng chiếc xe đẩy bán cháo của mẹ. Vừa đẩy mẹ vừa nghe tôi hát những bài hát cô mới dạy. Lớn chút nữa tôi giúp mẹ chạy bàn, rửa tô. Chiều hai mẹ con cùng nhau đẩy xe về...

                              Ngày mai tôi lên thành phố học đại học. Nằm mãi không ngũ được, lòng tự hỏi: không biết rồi từ đây ai giúp mẹ, mẹ ơi!

                              Tác giả: Trần Lê Xuân Vinh

                              ================================================== =========================

                              Tình già
                              Đêm tối đen. Tiếng con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng. Ông khó ở trong mình đã mấy hôm. Bà lọ mọ tìm cây sào rồi đẩy đưa bâng quơ trên vòm lá. Con chim cú vỗ cánh bay. Một hạt bụi sa vào mắt bà…

                              Ông trách: “Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho khổ con mắt vậy?”. Hạt bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau; móm mém cười, bà đáp: “Lỡ ông bỏ tôi lại thì sao?”.

                              ================================================== =====

                              Nghỉ lễ
                              Cha nó xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học. Xong đại học, nó ở lại thành phố.
                              Tết vừa rồi, tiễn nó đi, ông dặn: “Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm. Nhưng ráng… đến dịp lễ rảnh con về thăm cha mẹ”.
                              Nó hứa.
                              Lễ đến, ông hớn hở chờ nó về. Nó điện thoại bảo không về được vì sinh nhật bạn gái.
                              Nghe xong, ông trầm ngâm, lát sau nói với mẹ nó: “Vậy là tết thằng nhỏ nó mới về. Còn đến bốn tháng nữa…”

                              ================================================== ===================

                              Con gái
                              Ngoại hấp hối, cà nhà dắt díu nhau về quê thăm ngoại. Ngoại mất. Từ thành phố, anh Ba đang dở mùa thi cũng vội về chịu tang.

                              Chị Hai lấy chồng quê ngoại, nhà cách có vài quãng đồng mà lại không về được. Bố chép miệng xót xa: "Con gái là con người ta".

                              Mẹ gục đầu vào vai anh nức nở. Hơn hai mươi năm theo chồng xa xứ, đây mới là lần đầu tiên mẹ được về với ngoại… Mẹ cũng là con gái…

                              ================================================== ========

                              Vô tâm
                              Ngày còn nhỏ, tôi thường được di - dượng kể về chuyện tình của họ. Một tình yêu thật dẹp được tô điểm bằng những tình khúc của nhạc sĩ Trịnh Cộng Sơn mà lúc ấy cả hai người đều thích...
                              Hôm vào nhà sách, thấy tuyển tập nhạc Trịnh Công Sơn, tôi mua ngay gởi tặng dì - dượng. Người bạn gái đi cùng bỗng hỏi: "Ba mẹ anh thích gì? Sao anh không mua tặng họ?".
                              Tôi chợt giật mình. Tôi có vô tâm lắm không khi mà tôi cũng chẳng biết được ba mẹ tôi thích điều gì nhất.

                              ================================================== =====================

                              Thày và trò
                              Về hưu, tôi mở lớp dạy kèm tại nhà. Cô bé học lớp 9, chăm ngoan nhưng hơi chậm hiểu. Thôi thì lấy cần cù bù thông minh. Tôi kiên trì giảng đi giảng lại. Mỗi khi gương mặt cô bé bừng sáng vì đã hiểu, tôi thấy mọi mệt nhọc tan biến.
                              Mấy hôm nay, cô bé có vẻ lo ra không tập trung. Nhìn lên tờ lịch, tôi lờ mờ đọc được lý do. Cuối giờ, tôi chủ động bảo:
                              - Con đừng nhắc mẹ tiền học, khi nào đóng cũng được. Có điều con đừng vì chưa đóng tiền mà nghỉ học.
                              Cô bé thở ra như trút được gánh nặng. Ôi! Học trò của tôi...
                              Be different and always different
                              http://archlinuxvn.org/
                              http://theslinux.org
                              http://lab.infosec.xyz

                              Comment


                              • #75
                                Chuyện hơi dài dài )

                                Bút chì và 1 con người...^^

                                Bây giờ, hãy thử đặt chính bạn vào vị trí của cây bút chì xem. Lúc nào bạn cũng phải nhớ và không bao giờ được quên những điều này, khi đó, bạn sẽ trở thành một con người vĩ đại.

                                Người thợ làm bút chì nâng niu sản phẩm của mình trước khi cho nó vào hộp.
                                “Có 5 điều mày cần phải nhớ trước khi tao để mày bước vào thế giới hỗn độn ngoài kia – Ông nói với bút chì – Lúc nào mày cũng phải nhớ và không bao giờ được quên những điều ấy, khi đó, mày mới trở thành một cây bút chì đẹp nhất, hiểu không”.

                                1. “Thứ nhất, mày luôn có thể tạo ra những thứ rất vĩ đại, nhưng chỉ khi nào mày nằm trong tay một ai đó.”

                                2. “Thứ hai, mày phải liên tục chịu đựng những sự gọt giũa rất đau đớn, nhưng hãy nhớ, tất cả đau đớn ấy chẳng qua là để làm cho mày đẹp hơn mà thôi.”

                                3. “Tiếp theo, mày phải nhớ lúc nào mày cũng có thể sửa chữa những lỗi mà mày ghi ra.”

                                4. “Và một điều nữa, hãy biết phần quan trọng nhất trên cơ thể của mày chính là phần ruột, phần bên trong chứ không phải là lớp vỏ ngoài.”

                                5. “Cuối cùng, mày, bút chì, phải để lại vết chì của mày trên bất cứ bề mặt nào mà mày được sử dụng để viết, và phải liên tục viết, bất kể chuyện khó khăn gì, được không?”.
                                =======================================

                                Hóa ra mọi thứ trong cuộc sống thật đơn giản

                                1. Có một người vào thi để xin việc làm trong một công ty nọ, khi đi dọc hành lang đến phòng thi, anh thấy có mấy tờ giấy vụn dưới đất, liền cúi xuống nhặt lấy và bỏ vào thùng rác. Người phụ trách thi vấn đáp vô tình trông thấy từ xa, đã quyết định nhận anh ta vào làm việc cho công ty.
                                Hóa ra để được trọng dụng thật là đơn giản, chỉ cần tập những thói quen tốt.

                                2. Có một cậu bé vào tập việc trong một tiệm sửa xe đạp, có người khách đem đến một chiếc xe đạp hư, cậu bé không những sửa lại cho thật tốt, mà còn lau chùi cho chiếc xe cho sạch đẹp. Những người đang học việc khác cười nhạo cậu bé đã dại dột, đã chẳng được thêm chút tiền công nào lại còn tốn sức. Hai ngày sau, người khách trở lại, thấy chiếc xe đạp vừa tốt vừa đẹp như mới mua, cậu bé liền được người khách nhận đưa về hãng của ông ta để làm việc với mức lương cao.
                                Hóa ra để thành đạt trong đời thật đơn giản, chỉ cần cố gắng chịu thiệt thòi một chút…

                                3. Có một em bé nói với mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ rất đẹp !” Bà mẹ hỏi: “Ơ, sao con lại khen mẹ như thế ?” Em bé trả lời: “Bởi vì hôm nay mẹ… không nổi giận như mọi ngày !” Hóa ra muốn có một vẻ đẹp khả ái cũng thật đơn giản, chỉ cần không nổi giận là được.

                                4. Có một huấn luyện viên quần vợt nói với học sinh: “Nếu quả bóng rơi vào trong đám cỏ, thì làm thế nào để tìm nó ? Một người nói: “Bắt đầu từ trung tâm đám cỏ mà tìm.” Một người khác nói: “Bắt đầu từ nơi chỗ đất trũng nhất mà tìm.” Lại một người khác nói: “Bắt đầu từ trong đám cỏ cao nhất mà tìm.” Huấn luyện viên tuyên bố đáp án chính xác nhất: “Làm từng bước một, từ đám cỏ này đến đám cỏ kia.” Hóa ra phương pháp để tìm thành công thật đơn giản, cứ tuần tự, từ số 1 đến số 10 không nhảy vọt là có thể được.

                                5. Có một cửa hàng thương nghiệp đèn đuốc thường sáng trưng, có người hỏi: “Tiệm của anh thường dùng loại đèn nào vậy, tôi thấy rất bền, lúc nào cũng sáng, chẳng thấy chiếc bóng nào hư !?!” Người trông coi cửa hàng nói: “Đèn của chúng tôi cũng hay bị cháy lắm, chẳng qua là chúng tôi thường thay ngay bóng đèn mới khi bóng đèn cũ vừa bị hư mà thôi.” Hóa ra để duy trì ánh sáng thật đơn giản, chỉ cần thường xuyên thay đổi là được.

                                6. Con nhái ở bên ruộng nói với con nhái ở bên vệ đường: “Anh ở đây quá nguy hiểm, dọn qua chỗ tớ mà ở.” Con nhái ở bên đường trả lời: “Tớ đã quen rồi, hơn nữa, cũng thấy ngại, làm biếng không muốn dọn nhà.” Mấy ngày sau con nhái ở bên ruộng đi thăm con nhái ở bên đường, phát hiện nó đã bị xe chạy ngang qua cán chết rồi, xác nằm bẹp dí bên đường đi. Hóa ra phương pháp nắm giữ vận mệnh thật đơn giản, tránh xa lười biếng là xong.

                                7. Có một con gà con đang phá tìm cách vỏ trứng để chui ra, nó chần chừa e ngại thò đầu ra ngoài ngó nghiêng sự đời xem sao… Ngay lúc ấy có một con rùa chậm chạp lết ngang qua đó. Thế là con gà con quyết định rời khỏi cái vỏ trứng ngay lập tức, không do dự chi nữa.
                                Hóa ra muốn thoát ly gánh nặng trầm trọng thật đơn giản, chỉ cần dẹp bỏ óc thành kiến cố chấp là có thể được.

                                8. Có mấy em bé rất muốn làm thiên thần, Thượng Đế trao cho mỗi bé một cái chân đèn bằng đồng, và bảo chúng trong lúc chờ Ngài trở lại, hãy giữ cái chân đèn sao cho luôn được sáng bóng. Nhưng rồi một tuần đã trôi qua đi mà vẫn chưa thấy Thượng Đế trở lại, tất cả các em bé đã nản chí, không còn chúi bóng chân đèn của mình nữa. Một hôm, Thượng Đế đột nhiên đến thăm, chân đèn của mỗi đứa bé lười nhác đều đã đóng một lớp bụi dày, chỉ duy có em bé mà thường ngày cả bọn vẫn kêu bằng thằng ngốc, dù cho Thượng Đế chưa thấy đến, hằng ngày bé vẫn nhớ lời dặn, lau chùi cái chân đèn sáng bóng. Kết quả em bé ngốc này được trở thành thiên thần. Hóa ra làm thiên thần thật đơn giản, chỉ cần có một tấm lòng thật thà tận tụy.

                                9. Có một con heo nhỏ đến xin làm môn đệ của một vị thần, vị thần ấy vui vẻ chấp nhận. Lúc ấy có một con trâu nghé từ trong đám bùn lầy bước ra, toàn thân đầy lấm lem đầy bùn dơ bẩn, vị thần nói với con heo nhỏ: “Heo ơi, con hãy đến giúp con nghé tắm rửa cho sạch sẽ đi.” Con heo nhỏ trố mắt ngạc nhiên: “Con là môn đệ của thần, sao lại có thể đi phục vụ một con nghé bẩn thỉu như thế chứ ?” Vị thần bảo heo con: “Con không đi phục vụ kẻ khác, thì kẻ khác làm sao biết được con là… môn đệ của Ta ?”
                                Hóa ra học hành tập luyện để nên giống một vị thần thật đơn giản, chỉ cần đem lòng thành thật ra mà phục vụ là được.”

                                10. Có một đoàn người đãi vàng đang đi trong sa mạc, ai nấy bước đi nặng nhọc, chỉ có một người bước đi cách vui vẻ, người khác hỏi: “Làm sao anh có thể vui vẻ được chứ ?” Người ấy trả lời: “Bởi vì tôi mang theo hành trang thật gọn nhẹ.” Hóa ra sống vui vẻ thật đơn giản, có thiếu thốn chút ít đi nữa thì vẫn không sao !
                                Sưu tầm
                                =============================================

                                Giá trị của 1 " người bạn " !

                                Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.

                                Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50."

                                Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"

                                Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"

                                Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."

                                Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
                                Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."

                                Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."

                                Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ

                                - "Vâng, cháu cũng không chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"
                                =======================================

                                Bạn Có Nghèo Không ?

                                Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến một nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là là một cánh để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình." - người cha nghĩ đó là bài học thực tế tố cho đứa con bé bỏng của mình.Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: " Chuyến đi như thế nào hả con ?"- Thật tuyệt vời bố ạ !-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy !-Ô, vâng.-Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?Đứa bé không ngần ngại:-Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn ***g vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm.Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phải phục vụ người khác. Chùng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra nững thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở lẫn nhau...Đến đây người cha không nói gì cả."Bố ơi, con đạ biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.."- cậu bé nói thêm.Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì chúng ta đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì không có. Cũng có những thứ không có giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đứng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
                                =====================================


                                Ôn Thi, 2012 vui vẻ nhá cả nhà
                                -----------------------------
                                Mai Văn Khải
                                Software Engineering, University Information of Technology
                                a07d26eb5cbc98f77b36a461eb629456

                                Comment

                                LHQC

                                Collapse
                                Working...
                                X