Sáng nay ngồi buồn buồn đọc hết cả cuốn sách khá hay của Nhật (no sex)
Quăng vô review biết đâu lại tìm được tri kỉ :cry::cry::cry:
RỪNG NA UY
"Một cảm giác luôn xuất hiện trong suy nghĩ của tôi là sự trống trải và hoang lạnh trong tâm hồn của các nhân vật, nó bao trùm và làm nền cho tất cả các diễn biến tâm lý. Thật không dễ đọc tiểu thuyết này nếu người ta không có một sự đồng cảm và trải nghiệm đủ sâu sắc để hiểu và thích nó.
Mạch truyện thật sự bắt đầu từ khi xảy ra vụ tự tử đúng vào sinh nhật 17 tuổi của Kizuki. Cái chết này để lại nỗi đau và vết thương rỉ máu trong tâm hồn của người bạn thân Toru Watanabe và cô người yêu (đồng thời là bạn thân từ thuở nhỏ) Naoko. Hai người không thể nào đối mặt với thực tại đau khổ này và tìm cách chạy trốn nó, chạy trốn theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhưng người ta có thể nào trốn chạy ký ức và nổi đau của chính mình? Mọi người đều sẽ đồng ý rằng: Không!
Nỗi đau và những ký ức đau buồn đó ám ảnh suốt câu chuyện, nó đeo bám và hành hạ tâm trí của những người còn sống. Nó hiện ra hoang vu, yên tĩnh như cánh rừng rậm rạp nơi Naoko ẩn dật, điều trị tâm thần; nó lạnh lẽo và ngút ngàn như cánh đồng lau sậy sau núi; nó siêu nhiên và dữ dội như vách núi bên bờ biển cuộn sóng khi Toru đi tìm sự bình yên sau cái chết của Naoko…Tất cả đều ám ảnh và đau đớn!" - Thành Nam.
Bạn đọc Rừng Na Uy chưa?
Quăng vô review biết đâu lại tìm được tri kỉ :cry::cry::cry:
RỪNG NA UY
"Một cảm giác luôn xuất hiện trong suy nghĩ của tôi là sự trống trải và hoang lạnh trong tâm hồn của các nhân vật, nó bao trùm và làm nền cho tất cả các diễn biến tâm lý. Thật không dễ đọc tiểu thuyết này nếu người ta không có một sự đồng cảm và trải nghiệm đủ sâu sắc để hiểu và thích nó.
Mạch truyện thật sự bắt đầu từ khi xảy ra vụ tự tử đúng vào sinh nhật 17 tuổi của Kizuki. Cái chết này để lại nỗi đau và vết thương rỉ máu trong tâm hồn của người bạn thân Toru Watanabe và cô người yêu (đồng thời là bạn thân từ thuở nhỏ) Naoko. Hai người không thể nào đối mặt với thực tại đau khổ này và tìm cách chạy trốn nó, chạy trốn theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhưng người ta có thể nào trốn chạy ký ức và nổi đau của chính mình? Mọi người đều sẽ đồng ý rằng: Không!
Nỗi đau và những ký ức đau buồn đó ám ảnh suốt câu chuyện, nó đeo bám và hành hạ tâm trí của những người còn sống. Nó hiện ra hoang vu, yên tĩnh như cánh rừng rậm rạp nơi Naoko ẩn dật, điều trị tâm thần; nó lạnh lẽo và ngút ngàn như cánh đồng lau sậy sau núi; nó siêu nhiên và dữ dội như vách núi bên bờ biển cuộn sóng khi Toru đi tìm sự bình yên sau cái chết của Naoko…Tất cả đều ám ảnh và đau đớn!" - Thành Nam.
Bạn đọc Rừng Na Uy chưa?
Comment